Tôi lặng lẽ nhìn cậu ta, hồi lâu mới khẽ cười: "Vậy còn cậu? Cậu lấy tư cách gì để bà nội mình phải đi tàu đứng suốt năm sáu tiếng đồng hồ? Dựa vào đâu mà bắt bà phải lấy hết số tiền dành dụm cả đời? Dựa vào đâu mà để bà phải nhún nhường cầu xin chúng tôi tha thứ?"
"Vì cậu là cháu ruột của bà ấy sao?"
"Hay vì bà ấy yêu thương cậu?"
Trương Bằng bỗng dưng im bặt, như bị rút cạn sức lực, ngồi phịch xuống ghế.
"Trương Bằng, hận thù không phải là lý do để cậu tổn thương người khác. Yêu thương cũng vậy. Cậu không thể vì cái gọi là oán hận của mình mà làm hại Trình An, làm hại tôi, làm hại những người khác. Lại càng không thể lợi dụng tình yêu của bà cậu để tùy ý làm bậy."
"Tôi chỉ muốn giành được học bổng, tôi chỉ muốn bà nội bớt vất vả, tôi chỉ muốn trở nên xuất sắc hơn, để bọn họ biết rằng tôi không vô dụng, tôi không phải là thứ có thể bị vứt bỏ..."
Trương Bằng ôm chặt chiếc túi vải, khóc nấc lên.
Tôi mơ hồ đoán được, cậu ta nói "bọn họ" là ai.
"Bà nội cậu, chúng tôi sẽ đưa bà về. Còn cậu, pháp luật sẽ xử lý đúng như những gì cậu đáng phải chịu."
Trương Bằng khựng lại, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
Sau một hồi, cậu ta bật cười: "Cảm ơn. Xin lỗi."
Tôi khẽ lắc đầu: "Người cậu nên nói xin lỗi, không phải là tôi."
Khi tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát, bầu trời bên ngoài xanh ngắt.
Tôi nắm chặt điện thoại, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trình An bỗng gọi điện tới: "Kiều kiều, sao em còn chưa về? Anh nhớ em quá."
Giọng điệu kéo dài, đầy quyến rũ.
Tôi bật cười: "Ngoan nào, lát nữa em sẽ về."
Từ sau khi nhập viện, Trình An càng trở nên bám người, cũng càng thích làm nũng hơn.
Chú Trình và Trưởng ban Tôn đều rất bận, sau khi chắc chắn Trình An không sao, họ đã thuê hộ lý chăm sóc cho cậu ấy, lúc rảnh rỗi mới đến thăm.
Mỗi ngày sau khi tan học, tôi đều đến bệnh viện, Dư Phóng nếu có thời gian cũng sẽ ghé qua.
Chiều nay, sau giờ học, tôi lập tức đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh tụ tập một đám con trai, thấy tôi bước vào, họ đồng loạt hô lên: "Chào chị dâu!"
Âm thanh vang dội, suýt chút nữa tôi đóng cửa bỏ chạy.
Trình An ngồi phía sau đám người, vẫy tay với tôi: "Kiều kiều!"
Tôi đi đến, cậu ấy liền nắm lấy tay tôi: "Em đến rồi!"
"Tụi họ là ai vậy?"
"Bạn học của anh, đám bị em đánh trước đây đó."
Tôi ho nhẹ một tiếng.
Dư Phóng bật cười: "Không sao đâu, chị dâu, dù sao lúc đó bọn em cũng sai, bây giờ mọi người đều là bạn cả rồi."
Những người bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!