Nhưng tôi lại nhìn thấy sự u ám trong đáy mắt cậu ấy.
"Người khác nghĩ gì thì liên quan gì đến tôi," cậu ấy khẽ cười, đôi mắt cụp xuống, từng chữ từng chữ nói rõ ràng, "Nhưng cậu thì khác, Kiều Kiều."
"Cậu thú vị, chân thành, lương thiện, trong đầu lúc nào cũng có đủ thứ suy nghĩ mới mẻ đáng yêu," Trình An khẽ cười, " tôi thường nghĩ, không biết mình may mắn đến mức nào mới có thể gặp được cậu."
Mặt tôi bất giác nóng lên khi nghe lời khen.
"Khụ, có gì đâu, trước đây tôi còn đánh cậu thê thảm như vậy cơ mà."
" tôi da dày thịt chắc, chịu đòn tốt lắm, mà bạn gái tức giận đánh tôi một cái thì đã sao chứ? tôi vui mà!"
... Được thôi, miễn cậu vui là được.
"Trong mắt tôi, cậu chính là Kiều Kiều tốt nhất."
"Nhưng chính vì cậu càng tốt, tôi lại càng lo rằng mình không xứng với cậu."
Trình An thở dài, tâm trạng rõ ràng chùng xuống.
Tôi mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.
"Bởi vì Trình An, kẻ côn đồ vô tích sự mà ai cũng đồn đại, không xứng với Kiều Kiều."
"Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ, danh tiếng thì có là gì chứ, có gì quan trọng đâu? Một thằng con trai như tôi, bị chửi vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào, để họ nói gì thì nói thôi."
"Nhưng không ngờ tin đồn lại càng ngày càng xa rời thực tế, đến mức sau này, dù tôi có muốn giải thích, cũng chẳng ai tin."
Trình An bật cười tự giễu.
" tôi sợ cậu cũng không tin tôi .
"Trình An," tôi nâng mặt cậu ấy lên, "Cậu ngốc à?"
Trình An cười tự giễu.
"Cậu có biết không, tôi sợ cậu cũng sẽ không tin tôi."
Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy.
Đôi mắt trong veo, sạch sẽ, là hình ảnh tôi đã tưởng tượng vô số lần.
"Cậu cũng đã nói rồi, chẳng qua chỉ là danh tiếng. Mà tôi, kiều Mịch, không phải là người quá coi trọng danh tiếng."
"Hồi nhỏ tôi đánh nhau không ít hơn cậu bây giờ đâu. Nếu theo cách cậu nói, vậy tôi cũng giống cậu thôi."
Trình An vội vàng lên tiếng: "Cậu không giống tôi! Kiều kiều của tôi, nếu có đánh nhau thì chắc chắn là có lý do!"
Lòng tôi mềm nhũn.
Đúng vậy. Hồi nhỏ tôi từng học Taekwondo, nên nhiều người không dám chọc vào. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ không bắt nạt người khác.
Chẳng hạn như câu chuyện về mẩu giấy mẹ tôi tìm thấy mà không biết ai đã viết.
Tờ giấy đó là từ rất lâu trước đây.
Hồi đó tôi còn học tiểu học. Một cậu bạn cao lớn trong lớp đã tỏ tình với tôi. Nhưng cậu ta lại là kẻ chuyên bắt nạt người khác, thích đặt biệt danh khó nghe cho các bạn nữ, lấy đồ của người khác, ai không cho thì chặn đường sau giờ tan học.
Có bạn chịu không nổi mách phụ huynh, mách giáo viên, nhưng phụ huynh cậu ta chỉ bảo: "Trẻ con không hiểu chuyện, đùa chút thôi," rồi cho qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!