Chương 82: Ngoại Truyện 3 Tới Là Tôi Hét Lên Xàm Xỡ Đấy!

Trịnh Việt Lâm cảm thấy mình bị La Huân lừa, không hiểu sao bị mang về, cũng chẳng hiểu sao lại biến thành bạn trai của hắn.

"Cậu đừng làm loạn nữa, cơm nước xong tôi còn phải xem mai có vé tàu không đây.

" Trịnh Việt Lâm đặt đĩa xuống, mình cũng ngồi xuống theo.

"Mua vé tàu?" La Huân trừng lớn đôi mắt, "Có phải cậu bỏ ngoài tai lời nói của tôi không hả?"

Trịnh Việt Lâm phớt lờ hắn, cúi đầu ăn cơm.

Tính tình La Huân quá xấu, Trịnh Việt Lâm không muốn nói chuyện với hắn nữa.

"Cậu nói xem cậu về quê có thể làm được gì?" La Huân gõ bát cậu, hận rèn sắt không thành thép mà bảo, "Làm ruộng? Cái cơ thể nhỏ tí này của cậu làm được chắc? Cậu lưu lạc tới đây là vì cái gì? Cứ như vậy mà trở về cậu cam lòng à?"

Mấy lời này của hắn đâm sâu vào lòng Trịnh Việt Lâm, người ấy vẫn không chịu hé răng, vùi đầu ăn, cơm chan nước mắt cứ thế mà ăn.

"Vừa nói cậu xong cậu đã khóc," Thấy cậu lại bắt đầu rơi nước mắt, La Huân mềm lòng, giọng điệu cũng dịu đi, "Cậu nói xem, nếu như trở về mà có người bắt nạt cậu, tôi cũng không giúp được.

"

Trịnh Việt Lâm trộm nhìn hắn một cái, lấy khăn giấy lau nước mắt, nhỏ giọng bảo "Không có ai sẽ bắt nạt tôi cả.

"

"Sao cậu biết là không có?" La Huân gắp trứng gà vào bát cho cậu, "Đừng đi, nhà tôi có tiền, cậu muốn chụp cái gì, diễn cái gì chúng ta sẽ đầu tư vào đoàn đó, còn phải lo không có vai nào tốt chắc?"

Trịnh Việt Lâm bĩu môi, dùng đũa chọc trứng gà: "Như vậy là không tốt, tôi muốn dựa vào cố gắng của mình.

"

"Được chứ! Vậy cậu dựa vào cố gắng của mình! Cậu còn chưa thành công cơ mà, sao có thể về quê được, đúng không?" La Huân theo cột chèo lên, mắt thấy sắp tóm được Trịnh Việt Lâm rồi.

Trịnh Việt Lâm im lặng một hồi, thấy La Huân nói rất đúng, lúc cậu tới đây cậu muốn làm diễn viên, muốn nổi tiếng, muốn kiếm thật nhiều tiền để mua nhà mới cho gia đình, bây giờ lại xám xịt trở về, thật sự là quá thất bại.

"Cậu nói đúng.

" Trịnh Việt Lâm nhìn về phía La Huân, "Tôi không thể trở về.

"

"Đúng rồi đấy!" La Huân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy khai thông với Trịnh Việt Lâm quả thực rất lao lực, mạch não kẻ này chắc chắn có vấn đề.

"Nhưng tôi không thể bị cậu bao dưỡng được.

" Trịnh Việt Lâm lại bảo, "Từ nhỏ ba tôi đã dạy tôi không thể vì năm đấu gạo mà khom lưng, tuy rằng xuất thân của tôi không tốt, bây giờ cũng không có tiền đồ nhưng không thể không biết xấu hổ.

"

"… Cậu là đối tượng của tôi, bao dưỡng với không bao dưỡng gì chứ, mất mặt không!" La Huân đẩy đầu cậu xuống bát cơm, "Đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi, không phải cậu sắp chấm dứt hợp đồng với công ty à, mai tôi đưa cậu đi gặp một người.

"

Cứ như vậy, Trịnh Việt Lâm bị giữ lại xong xuôi, hơn nữa còn ở lại nhà La Huân.

Thẳng đến tối, tắm rửa xong nằm trên giường cậu mới phản ứng lại, hình như cậu chưa đồng ý yêu đương với La Huân mà, sao lại thành bạn trai của hắn rồi?

Nhưng Trịnh Việt Lâm vẫn cắn góc chăn cười đến ngọt ngào, cậu phát hiện có lẽ La Huân không ghét cậu như cậu nghĩ.

Không bị người mình thầm thích ghét là cậu đã rất mãn nguyện rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!