Chương 57: (Vô Đề)

Hiện tại vẫn còn rất nhiều việc cần tôi bình tĩnh giải quyết, tôi phải giữ cho mình tỉnh táo mới được! Tôi gạt hết những chuyện kỳ lạ lặt vặt sang một bên, cúi đầu nhìn lá bùa đeo trên cổ, trong lòng an tâm hơn phần nào.

Cho dù có ma quỷ ở quanh đây thì sao, chúng cũng sẽ chẳng làm hại tôi được đâu! Cái cần lo bây giờ là con yêu nữ!

Tôi cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Chuyện về con yêu nữ, tốt nhất chỉ có tôi, Tần Kỳ, và ông biết thôi.

Ngoài ra không thể cho bất cứ ai biết! Kể cả các chị tôi cũng không ngoại lệ!"

Tôi vừa dứt lời, chợt có tiếng gõ cửa phòng.

"Tiểu Đình, là chị đây!"

Tôi sững người, là chị hai của tôi! Tôi nhìn bộ xương đặt giữa phòng, thoáng lo lắng, đành giấu tạm nó vào gầm giường.

Tôi ra mở cửa, chị hai tôi bước vào, khuôn mặt có vẻ bơ phờ mệt mỏi.

"Tiểu Đình, hôm qua chị mệt quá, cho nên..."

"Không sao, em biết chuyện rồi.

Chị nghỉ ngơi đi."

"Đêm qua có còn mơ thấy ác mộng nữa không?"

Chị hai nở nụ cười, quan tâm hỏi tôi.

Nhưng không hiểu sao tôi thấy nụ cười của chị có gì đó gượng gạo.

Tôi đáp bừa cho qua, một phần vì không muốn chị lo lắng, một phần vì tôi cảm thấy chị ấy khá kỳ lạ:

"Em ổn rồi, đêm qua ngủ ngon lắm."

Chị hai mệt mỏi bước đến giường nằm vật xuống, tôi và ông quản gia đi ra ngoài, nói nốt những việc quan trọng.

Một lúc sau, ông quản gia đi xuống tầng dưới, còn lại mình tôi đứng đó.

Tôi bỗng nhận ra một chuyện, không ổn rồi!

Tôi gấp gáp mở cửa xông vào phòng, quả nhiên thấy chị hai tôi đang chuẩn bị cúi đầu nhìn xuống gầm giường!

Tôi tức tốc lao đến, hét toáng lên:

"Chị làm gì vậy?"

Chị hai ngẩng mặt lên nhìn tôi, nở nụ cười gượng gạo, lời nói ra cũng gượng gạo như người máy đọc lời thoại:

"Chị...! chị tìm cái bông tai...! rơi xuống gầm giường...."

Trong lòng tôi nghi hoặc càng sâu, rõ ràng chị ấy còn đang mệt mỏi, nằm vật xuống giường ngủ say cơ mà? Sao lại tự nhiên nhỏm dậy tìm bông tai?

Tôi mím môi quan sát chị ấy thật kĩ.

"Chị, không phải bông tai của chị vẫn đang đeo đủ hai bên đó sao?"

Chị ấy lại gượng gạo trả lời, đưa tay lên sờ tai, động tác chậm chạp cứng ngắc:

"Ừ nhỉ...! ha ha ha...! chị quên mất...! chắc mệt quá nên lú lẫn rồi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!