Chương 9: Lời cầu nguyện duy nhất (1)

Rừng cây đen kịt sâu thẳm, đường núi chẳng thấy điểm cuối. Mọi âm thanh đều im ắng, chỉ còn tiếng gió đêm nức nở vang vọng.

Không có gì cả.

Ôn Diễn một mình đứng tại chỗ, hoảng loạn, đau buồn, cô đơn đến tột cùng, lẻ loi không ai bên cạnh.

Cậu mất phương hướng, không biết nên bước tiếp về phía trước hay quay trở lại.

Ôn Diễn bật đèn pin.

Đó là loại đèn chuyên dụng cho dã ngoại, chiếu sáng mạnh, bình thường có thể soi rõ mọi thứ quanh cậu như ban ngày.

Nhưng lúc này, đến cả tầm tay trước mặt cũng không soi thấy gì.

Trong bóng tối dường như có một cái miệng khổng lồ vô hình, đang điên cuồng nuốt chửng ánh sáng.

Ôn Diễn chỉ có thể lần mò theo cảm giác, bước về hướng thôn làng.

Giày cậu giẫm lên cành khô lá úa, phát ra những tiếng sột soạt.

Không rõ đã đi bao lâu, Ôn Diễn lại thấy cây mà mình từng đánh dấu.

Cậu đã quay lại điểm xuất phát.

Giống như trong truyện cổ tích Hansel và Gretel, lạc đường giữa khu rừng rậm lớn như thế này.

Thịch thịch thịch.

Thịch thịch thịch.

Bất ngờ, tiếng động kỳ lạ như tiếng gõ quan tài vang lên.

Ngay dưới chân cậu.

Cậu thậm chí cảm nhận được cả mặt đất khẽ rung lên.

Âm thanh ấy lại bắt đầu di chuyển dưới lòng đất. Ôn Diễn chỉ ngập ngừng một chút rồi nhấc chân đi theo.

Dù sao thì trong truyện Hansel và Gretel, hai nhân vật chính cũng bị một con chim biết hát dẫn đến căn nhà bánh kẹo mà.

Tiếng động trầm buồn trong tai Ôn Diễn dần trở nên êm ái, như một giai điệu khiêu vũ xoay tròn.

Cậu như một con rối nhỏ trên hộp nhạc, cứ thế xoay tròn, xoay tròn...

Cho đến khi lại quay về điểm ban đầu.

Ôn Diễn dừng bước, giơ đèn pin lên.

Một nghĩa trang.

Dưới mặt đất là những người đã chết, những nấm mộ âm u kéo dài vô tận.

Chìm trong cõi âm, ngủ một giấc dài ngàn năm chẳng bao giờ tỉnh lại.

Quả nhiên, đây chính là căn nhà bánh kẹo của cậu.

Trong căn nhà đó tràn ngập cái chết và nguy hiểm chưa thể biết trước, nhưng thứ cậu yêu quý nhất cũng nằm ở đó. Nên dù thế nào, cậu cũng không thể chống lại được sự cám dỗ.

Nghĩa trang hiện rõ chân diện mạo dưới đêm tối không trăng sao: vĩnh viễn yên tĩnh, tử khí đậm đặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!