Ngày hạ táng.
Tiếng kèn ai oán vang lên, hai bên đường núi là hàng bạch dương và tùng bách. Một đoàn người đưa tang đông đúc, nối đuôi nhau tiến lên theo đường núi ngoằn ngoèo, hướng về nghĩa trang.
Ai nấy đều mặc tang phục trắng toát. Có người giơ cao cờ gọi hồn, người khác rải vàng mã, còn có cả một đội nhạc tang đi theo, tiếng nhạc bi thương ai oán, ngân dài và da diết khiến người nghe thấy cũng thắt gan thắt ruột.
"Người thân khóc bên ta, đưa tiễn ra khỏi thành.
Một sớm rời khỏi nhà, đêm về chẳng rõ nơi.
Xưa nằm trong nhà cao cửa rộng,
Nay ngủ giữa cỏ hoang gió lạnh.
Chết đi rồi, ai hay biết,
Thân xác cũng hóa thành núi..."
Giữa khung cảnh trắng xoá ấy, thứ duy nhất có màu sắc là chiếc quan tài được bốn người khiêng. Màu sơn đỏ sẫm ánh lên sắc kỳ lạ, mặt quan tài còn được chạm trổ hoa văn tinh xảo, tô bằng sơn vàng tối.
Ôn Diễn nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài ấy rất lâu. Những đường nét hoa văn phức tạp gần như hỗn loạn kia khiến người ta có cảm giác như chúng đang sống dậy, cựa quậy và chuyển động.
Lá cờ gọi hồn cũng thêu cùng loại hoa văn đó, bay lượn lờ trong gió.
Ôn Diễn chợt có cảm giác, những hoa văn ấy như một đàn bướm đang vỗ cánh chuẩn bị bay lên.
Trên quan tài dùng vải bố trắng buộc lại thành dây thừng.
Giang Triều giải thích rằng đây là một tập tục tang lễ ở thôn Nam Hòe. Nhưng Ôn Diễn biết anh ta đang lấp l**m. Chắc chắn là để giữ chặt nắp quan tài.
Bởi vì trên nắp quan tài không có một chiếc đinh nào, cũng chẳng có mộng hay chốt để đóng kín.
Ôn Diễn không vạch trần, nhưng từ ánh mắt mà Giang Triều nhìn mình, cậu hiểu được một tầng ý sâu xa.
Giang Triều chắc chắn đã sớm đoán trước: nắp quan tài của Giang Mộ Li, không cần — và cũng không thể — bị đóng chặt.
Theo lễ nghi cổ truyền ở thôn Nam Hòe, việc hạ táng phải diễn ra vào lúc hoàng hôn, đúng khoảnh khắc chuyển giao giữa ngày và đêm — khi vạn vật linh thiêng nhất — thì quan tài mới được nhập thổ.
Đoàn người đưa tang càng lúc càng vội vàng, cuối cùng cũng kịp đến nghĩa trang trước khi mặt trời khuất sau núi.
Hoàng hôn đỏ như máu, phủ lên khắp núi đồi, nhuộm đỏ đất Hoàng Lương, cũng nhuộm đỏ những mảnh giấy tang đang bay khắp trời.
Nghĩa trang rất lớn, từng tấm bia mộ san sát nối tiếp nhau, đứng lặng lẽ dưới ánh chiều đỏ rực, như những người im lặng đang nhìn về phía họ.
Dù nơi đây đã đào lên chôn xuống biết bao thế hệ, Ôn Diễn vẫn cảm thấy số lượng mộ ở đây thật quá mức nhiều.
Họ như đang bước vào một khu rừng, nơi mà những bia mộ là thân cây, rậm rạp chen chúc, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
"Chẳng mấy chốc, tôi cũng sẽ trở thành một trong số họ."
Tiếng Giang Triều đột ngột vang lên bên tai khiến Ôn Diễn giật mình quay phắt lại, thấy Giang Triều đang bình thản mỉm cười, tầm mắt nhìn xa xăm vô định.
"Chú... chú nói vậy là có ý gì?"
Giang Triều lùi lại một bước, cười để lộ hàm răng trắng muốt.
"Chỉ đùa thôi." Anh ta nói: "Không ai là không sợ chết cả. Cái chết cướp đi thứ quý giá hơn bất kỳ tài sản nào: mạng sống."
Ôn Diễn lạnh lùng đáp: "Bạn trai tôi không sợ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!