Chương 74: Điệp và Trùng (Kết thúc)

Ấu trùng nhìn thần bằng ánh mắt đầy hoang mang.

Thần đẹp đến lạ thường, đẹp đến mức ánh sáng từ thân thể thần như có thể soi rọi cả Nghĩa địa hư vô tối tăm vô tận. Vậy mà, tại sao thần lại đột nhiên như bị một bóng ma u buồn bao phủ?

"Anh... sao lại khóc?" Ấu trùng lo lắng bất an hỏi: "Chẳng lẽ... anh không muốn ở bên em nữa sao?"

Xúc tu của con bướm rũ xuống, hơi thở tuyệt vọng vô hình tỏa ra, từng chút từng chút một ăn mòn đi ánh sáng thần mang theo.

"Vậy cũng đành chịu thôi." Ấu trùng cúi đầu buồn bã, nhưng rất nhanh lại cố gắng nở nụ cười để cổ vũ chính mình: "Vậy anh đi đi. Muốn đến đâu thì cứ đến. Tuy em không có cánh, nhưng anh có. Anh có thể bay đến bất kỳ nơi nào anh muốn. Dù sao thì... nơi nào cũng sẽ tốt hơn nơi này mà."

"Em vốn dĩ... trừ khi ở bên cạnh anh, thì chẳng muốn đi đâu khác cả..."

Con bướm cất lên một âm thanh cực kỳ nhỏ, đến mức dù là ở nơi vĩnh hằng và chết chóc như Nghĩa địa hư vô, âm thanh ấy vẫn khiến người ta nghẹn ngào vì quá mức đau thương.

"Nhưng mà... bây giờ xem ra... có lẽ anh không thể làm được..."

Vừa dứt lời, những vì sao gắn trên đôi cánh thần rơi rụng.

Ánh sáng lung linh trong suốt vụt tắt, hóa thành đen kịt và dơ bẩn, rơi xuống như dòng nước độc, cuộn trào như bệnh hoại u ác.

Ấu trùng mở to mắt đầy đau đớn nhìn cảnh tượng đó.

Những ngôi sao kia là do ấu trùng – với thân thể khó khăn di chuyển – vất vả tìm kiếm từng chút một rồi cẩn thận mài giũa thành hình.

Ở Nghĩa địa hư vô, nơi không có gì ngoài bóng tối và sợ hãi, những ngôi sao đó chính là ánh sáng duy nhất, là vật báu mà thần quý nhất.

Thần chỉ trao báu vật ấy cho người mà Thần yêu quý nhất.

Vậy mà giờ đây, tất cả đều đã tắt lịm.

Con bướm – sinh ra từ nguyện vọng của ấu trùng – dường như cũng đang sắp rơi như sao băng.

Ba đôi cánh màu bạc như ngân, từng được xem là thanh sạch và đẹp đẽ, giờ đây lại bị bao phủ bởi những dây leo đen độc. Vết rạn vặn vẹo lan rộng, màu đen ô uế nhanh chóng bao trùm, như có những bàn tay khổng lồ vô hình đang liên tục bôi trát bùn đen lên đôi cánh ấy.

Ấu trùng chỉ có thể bất lực nhìn thần, thấy từng tấc cánh dần dần bị bóng tối nuốt chửng. Lớp vảy trên cánh từng phát sáng dịu dàng và đẹp đẽ, giờ cũng đang biến mất với tốc độ khiến thần sợ hãi.

Tất cả chìm vào tăm tối, lụi tắt, hoàn toàn hòa làm một với sự u ám băng giá của Nghĩa địa hư vô.

Thậm chí, còn kinh khủng hơn thế.

Đó chính là vật chất ô uế và dơ bẩn nhất trong thế gian — nghiệp lực.

Không chỉ cánh, mà cả thân thể của con bướm cũng đang bị nghiệp lực nuốt chửng.

Bởi vì ấu trùng vốn được sinh ra tại Nghĩa địa hư vô – vào thời khắc tất cả các vị thần đã mất tụ lại toàn bộ thần lực mà tạo thành một vị thần mới duy nhất. Thần chính là giấc mộng của tương lai, không phải là tưởng tượng viển vông mà là thứ chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai xa.

Vì thế, con bướm dù đang sống trong giấc mộng, cũng không thể tỉnh lại mà thoát khỏi nghiệp lực và nhân quả đang đè lên mình.

Con bướm tưởng rằng mình điều khiển được nguyện vọng của kẻ khác, dụ dỗ họ theo mình bằng chính giấc mộng đó, để rồi chính bản thân cũng không ngờ rằng mình cũng đang bị chính nguyện vọng điều khiển.

Nguyện vọng càng mãnh liệt thì tuyệt vọng càng sâu.

Nguyện vọng là một tia lửa bùng lên trong khoảnh khắc, nhưng tuyệt vọng lại là thứ vượt trên cả mọi đau khổ hay niềm vui tạm bợ – là bóng tối đã có sẵn từ khi sự sống bắt đầu.

Không ai hiểu rõ điều này hơn con bướm, nhưng thần lại không thể áp dụng nó lên chính mình.

Thần cứ tưởng mình tính toán mọi thứ, tưởng mình sáng suốt, hóa ra lại là kẻ mù mờ nhất.

Chỉ vì... vẫn đang ở trong giấc mộng này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!