"A Li!"
Ôn Diễn giãy giụa một hồi lâu mới có thể bật ra được âm thanh, nhưng giọng nói đã nghẹn lại, gần như gào khóc.
"Anh đang làm gì vậy...? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Trả lời em đi!"
"Diễn Diễn từ rất lâu rất lâu trước kia, em đã thật lòng yêu mến hành tinh này, từng mong được rời khỏi Nghĩa địa hư vô cô độc kia, đến sống trong thế giới náo nhiệt và sôi động này."
Giang Mộ Li chậm rãi mở lời. Nhưng giọng điệu của hắn không còn vẻ bình thản thường ngày, mà chất chứa nặng nề và bi thương sâu sắc.
"Nhưng ở đây, chúng sinh đều bị mê lạc trong sinh tử, trong vòng luân hồi sáu cõi. Dù là được sinh ra từ thai mẹ hay nở ra từ trứng, tất cả đều do thiện ác nghiệp lực chi phối. Mà nghiệp chính là tổng hòa của nhân quả, nhân quả nối tiếp không dứt khiến cho sáu cõi luân hồi tồn tại vĩnh viễn."
"Diễn Diễn, ngay từ khoảnh khắc em chọn bước vào cõi người, chọn chuyển sinh thành con người, thì em đã không tránh khỏi bị chi phối bởi luân hồi sáu cõi như bao người khác."
"Nhưng linh hồn Diễn Diễn vốn đã khiếm khuyết và không trọn vẹn, yếu ớt như ngọn nến trong gió, không thể tiếp tục chịu đựng vòng luân hồi nữa."
"Nghĩa là, anh và Diễn Diễn chỉ có thể ở bên nhau vỏn vẹn vài chục năm ngắn ngủi. Khi Diễn Diễn kết thúc kiếp sống này, linh hồn em sẽ bị xóa sạch hoàn toàn trong luân hồi, và anh sẽ vĩnh viễn mất em."
"Chuyện đó không chỉ hủy hoại hạnh phúc mà chúng ta từng có, mà còn phá hủy cả hạnh phúc tương lai của chúng ta. Anh sao có thể để điều đó xảy ra chứ?"
"Vì vậy, từ rất lâu rồi anh đã quyết định — nhất định phải phá vỡ quy luật của luân hồi sáu cõi, mang cả hành tinh mà Diễn Diễn yêu quý nhất đến trước mặt em."
"Chỉ có như vậy... chỉ có như vậy thì anh và Diễn Diễn mới có thể bên nhau mãi mãi."
Đồng tử của Ôn Diễn run rẩy vì không tin nổi, phản chiếu hình ảnh thân thể Giang Mộ Li đang dần tan biến như cát bụi bị gió cuốn đi.
Cổ Điệp Dị Thần vang lên tiếng gầm rùng rợn, tung ra ba cặp cánh đen nhánh, tạo nên một cái bóng khổng lồ bao phủ cả mặt đất.
Thần mở to đôi mắt tròn to như trăng rằm, những con mắt kép rung chuyển, chứa đựng tình yêu sâu đậm đến điên cuồng.
Ôn Diễn nghe thấy giọng Giang Mộ Li và Cổ Điệp Dị Thần vang lên bên tai cùng lúc, như hai bản nhạc chồng lên nhau rồi dần hợp lại thành một bài thánh ca truy điệu quanh quẩn không dứt.
"Chỉ còn một bước cuối cùng."
"Hãy chờ anh một chút thôi, mọi thứ sẽ nhanh chóng kết thúc."
"Anh sẽ quay trở lại bên Diễn Diễn, sẽ không còn gì có thể chia cắt chúng ta nữa."
Năm luồng ánh sáng bay lên không trung, soi rọi cả bầu trời đang phủ kín mây đen, như ai đó vừa làm đổ bảng màu vẽ khiến sắc trời trở nên rực rỡ, hỗn loạn và mê hoặc.
Cổ Điệp Dị Thần tung cánh mạnh mẽ, tạo nên cơn cuồng phong quét sạch đất trời.
Thần bay vút lên, vô số oan hồn và quỷ dữ hóa thành từng mảng vảy bám lên người hắn, gào khóc thảm thiết, vang vọng khắp thế gian.
Chìa khóa cuối cùng — chìa khóa của con đường Thiên Thần — chỉ cần giết sạch các vị thần trên Địa Cầu là có thể giành được.
Thần dốc toàn lực tung cánh, gom tụ mọi nghiệp lực, xuyên phá để tiến vào chiều không gian nơi các thần địa cầu trú ngụ.
Thần đã sở hữu đủ năm chiếc chìa khóa, còn nắm trong tay vô số nghiệp lực từ Địa ngục Vô Gián và Vực sâu Hải Uyên — đến mức dù có tiêu diệt toàn bộ thần linh địa cầu, hắn cũng không bị tổn hại dù chỉ một mảnh vảy.
Thế nhưng không hiểu vì sao... hắn lại cảm nhận được một sức cản vô cùng to lớn?
Cảm giác như trong chiều không gian đó, có một tồn tại khác thường mạnh mẽ, thậm chí có thể sánh ngang hoặc vượt qua cả hắn.
Thần bắt đầu dao động.
Từ trước tới nay, hắn luôn tính toán chuẩn xác mọi nhân quả. Làm sao lại có chuyện ngoài dự liệu?
Nhưng mọi việc đã đến nước này, không còn đường quay đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!