"Sao anh có thể đồng ý với ông ta được chứ!" Ôn Diễn túm lấy áo Giang Mộ Li, giọng đầy giận dữ: "Anh biết điều đó có nghĩa là gì không? Bị giam cầm vĩnh viễn trong biển ý thức còn khủng khiếp hơn cả cái chết!"
"Diễn Diễn." Giang Mộ Li nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay cậu: "Anh chỉ đồng ý thực hiện nguyện vọng của ông ta thôi, chỉ vậy mà thôi."
Tống Tây Lưu sững sờ.
"Ý cậu là gì? Nếu không vào biển ý thức, cậu làm sao giúp ta đi tìm?"
"Nguyện vọng của ngươi chẳng phải là được gặp lại thần một lần nữa sao?" Giang Mộ Li từ tốn nhếch môi cười: "Ta sẽ khiến ngươi được thấy thần ngay bây giờ."
Tống Tây Lưu hé miệng, dường như còn định nói điều gì, nhưng cơ thể ông ta bỗng nhiên đông cứng lại.
Ôn Diễn nhìn thấy đầu Tống Tây Lưu phồng lên với tốc độ nhanh chóng như một quả bóng đang được bơm căng, như thể có thứ gì đó không thể nhìn thấy đang tuôn vào trong đầu ông ta.
Cậu biết – đó là ý thức.
Một luồng ý thức khổng lồ và đầy kh*ng b*.
Gương mặt Tống Tây Lưu vì bị ép căng mà biến dạng, nở ra một nụ cười vặn vẹo đầy quái dị.
Ông ta đang cười – một nụ cười mãn nguyện, một nụ cười đầy hạnh phúc sau khi ước nguyện của bản thân trở thành hiện thực.
Cuối cùng, ông ta đã được thấy – cái dáng hình thần thánh thuần khiết kia mà ông ta từng nhìn thấy từ rất lâu về trước, từ thời điểm ông ta còn là chính mình nguyên sơ nhất.
Chỉ là một cái liếc mắt chớp nhoáng, nhưng làm rung động cả cuộc đời.
***
Khi đó, thế giới còn chưa bị ô nhiễm bởi khoa học kỹ thuật hiện đại, và những tín ngưỡng cổ xưa thần bí vẫn nở rộ khắp nơi, ăn sâu bén rễ.
Trong đầu mỗi người đều tràn đầy trực giác linh cảm. Việc nhìn thấy bóng dáng các thực thể vĩ đại đến từ một chiều không gian khác cũng không phải là điều hiếm hoi như hiện nay.
Ông ta là một phương sĩ – người nghiên cứu về thuật pháp và kết nối với quỷ thần, sở hữu linh cảm vượt xa người thường.
*phương sĩ: chỉ cho những người thích luận đàm về thuyết thần tiên, hoặc về những phương thuật kì lạ.
Tuy thiên hạ có nhiều người tu thuật, ông ta vẫn là kẻ xuất chúng nhất trong số họ. Linh cảm của ông ta cực kỳ mạnh mẽ, được gọi là thiên tài hiếm gặp ngàn năm có một. Và ông ta luôn tự hào về điều đó.
Nhưng nhân quả khó lường, họa phúc khôn lường – càng nổi bật đôi khi lại càng bất hạnh.
Bởi vì ông ta đã thấy thần.
Chỉ một mình ông ta thấy được.
Một con bướm sáu cánh khổng lồ bay qua bầu trời phía trên đầu, như một ngôi sao khổng lồ phát nổ trong im lặng, ngân hà sáng lấp lánh tràn ra vô tận. Ông ta bị nuốt chửng trong ánh sáng ấy, cảm giác như chính bản thân mình cũng trở thành một phần thần thánh, chỉ là một hạt phấn nhỏ xíu vương trên cánh của thần khi bay giữa ngân hà.
Khoảnh khắc ấy đã hoàn toàn tẩy rửa linh hồn của ông ta.
Linh hồn con người vốn yếu ớt, năng lực chịu đựng sợ hãi hay hạnh phúc cũng có giới hạn. Linh hồn ông ta vì đã thấy được vẻ đẹp cực hạn và hạnh phúc tột cùng, nên khi vượt qua ranh giới đó... thì không thể quay trở lại như cũ nữa.
Ông ta phát điên.
Một cơn điên không giống ai, một sự điên loạn không tầm thường.
Người điên bình thường có thể đắm chìm trong hỗn độn vô tri mà sống vui vẻ. Nhưng ông ta thì vì vẫn còn tỉnh táo mà đau khổ đến tột cùng.
Ông ta đã đánh mất khả năng cảm nhận cái đẹp và hạnh phúc. Ngay cả việc tồn tại trên thế giới này cũng khiến ông ta thấy mọi thứ đều gớm ghiếc.
Con người, động vật, thực vật – tất cả những gì hữu hình – trong mắt ông ta đều trở nên xấu xí đến mức không thể chịu đựng, khiến mỗi giây phút trôi qua đều là cực hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!