Chương 70: Không muốn tỉnh (1)

Ôn Diễn đang giãy giụa đầy đau đớn trong ý thức của Tần Lãng Tinh.

Cậu không ngờ rằng, oán niệm của Tần Lãng Tinh lại có thể sâu đậm đến thế, giống như một loại axit độc hại cực mạnh, không ngừng ăn mòn bên trong cơ thể cậu, ăn mòn cả linh hồn.

Đau quá... đau đến mức tưởng như sắp chết.

Cậu thấy Giang Mộ Li đứng sau lưng cậu, rống lên rồi từ cơ thể mọc ra một loạt xúc tu đen như mực, chỉ trong chớp mắt đã đánh cho Tần Lãng Tinh tan nát thành một đống máu thịt mơ hồ.

Nhưng vô ích thôi, ý thức của Tần Lãng Tinh không biến mất được.

Tần Lãng Tinh chỉ cười khoái chí, nói rõ ràng rằng gã đã từng trải qua biết bao nỗi khổ còn đáng sợ hơn cả cái chết, thì giờ gã đâu còn sợ chết nữa.

Gã chỉ muốn kéo cậu xuống cùng, kéo cậu vào địa ngục của gã, để cùng nhau hủy diệt.

Giang Mộ Li có thể dễ dàng g**t ch*t Tần Lãng Tinh, nhưng không thể cứu được Ôn Diễn.

Ôn Diễn cảm nhận rất rõ rằng bản thân đang sinh ra sự kháng cự mãnh liệt với Giang Mộ Li, sự nghi ngờ như một bức tường trong suốt mà kiên cố đến mức không gì phá nổi, ngăn không cho Giang Mộ Li đến gần.

Tại sao... lại thành ra như vậy?

Ôn Diễn chưa từng nghĩ mình có ngày lại chán ghét Giang Mộ Li đến thế – chán ghét đến mức gần như là oán hận.

Nhưng sâu trong những dòng suy nghĩ rối rắm và đầy độc tố ấy, cậu vẫn hiểu – và lẽ ra cậu nên sớm hiểu ra: Chỉ có tình yêu của Giang Mộ Li dành cho cậu, mới có thể đối đầu được với Dị Thần Cổ Điệp.

Cơn đau sắc nhọn như kim đâm lại trỗi dậy ở cánh tay.

Lần này còn dữ dội hơn bao giờ hết, như muốn xuyên thủng cả linh hồn.

Chính tình yêu chân thật để lại vết đau chân thật, có thể đánh thức những ký ức chân thật đang bị lãng quên.

Những ký ức tươi đẹp vô ngần, nhưng lại như hình ảnh phản chiếu trên nước hay trong gương, dễ dàng tan biến.

Cùng với cơn đau như muốn xé toang tâm trí, Ôn Diễn mở bừng mắt, con ngươi khẽ rung lên.

Cậu đã nhớ lại.

Tất cả.

Phòng tiêu bản treo đầy tiêu bản bươm bướm.

Nửa ổ bánh mì đậu đỏ bị bóp nát rồi biến mất.

Phòng chiếu phim công nghệ cao và suất ăn Happy Meals.

Và, con bướm trắng tinh khiết ấy.

Khi cậu phải đứng ngoài trời lạnh căm trong đêm chờ Phạm Thiến Nam đến đón.

Khi cậu bị bỏ đói và bị nhốt vào phòng chứa đồ bởi chính người thân.

Khi cậu lên cơn sốt và mọi người còn lại thì vui vẻ đi du lịch.

Con bướm trắng ấy vẫn luôn ở đó.

Nhỏ bé, không chớp mắt, mờ ảo như thật như mơ.

Ôn Diễn tin rằng, trong rất nhiều khoảnh khắc mà cậu không nhận ra, nó vẫn luôn ở bên cậu.

Dù trong mơ nó có vẻ ngoài đáng sợ đến thế nào, thì ít ra, nó vẫn luôn bên cạnh cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!