Chương 7: Vọng (2)

Ôn Diễn thật sự không tin nổi tai mình.

"Cô vừa nói gì cơ?"

Lý Hoa Tú nâng cao giọng, giọng the thé: "Cái nơi quái quỷ đó xưa nay chưa từng có miếu thổ địa nào cả, trong đó thờ cũng chẳng phải là thổ địa hay bất kỳ vị thần chính thống nào!"

"Nhưng Giang Triều nói là..."

Âm thanh của Ôn Diễn đột nhiên im bặt.

Khoan đã... Giang Triều đúng là có nói những lời đó với mình, nhưng anh ta có từng nói rõ đây là miếu thổ địa, rằng vị thần được thờ là thổ địa không?

Không hề.

Chính mình nghĩ vậy, chỉ là vì cái miếu đó trông giống miếu thổ địa. Biển hiệu có ghi "Miếu thổ địa", bàn thờ thì đặt một tượng thổ địa với gương mặt hiền lành.

Chính vì thấy như vậy, nên cậu cũng tin là vậy.

Nhưng sự thật có đúng như thế không? Những gì mắt thấy có phải là sự thật? Mắt mình có thể bị đánh lừa không?

Ôn Diễn giật mình toàn thân, một cảm giác kỳ dị lan khắp người.

Có sợ hãi, nhưng còn nhiều hơn là kích động.

Cậu đang bắt đầu nhìn ra sự thật, tiến gần tới bản chất của điều ước, nhận ra cái bóng ma kinh khủng ẩn sau giấc mơ đẹp thành hiện thực.

"Cô đã trải qua chuyện gì trong cái miếu đó?"

Lý Hoa Tú buồn bã lắc đầu, nói năng lộn xộn: "Tôi... tôi không nhớ nổi nữa, mà cho dù có nhớ thì cũng không thể diễn tả được. Đêm hôm đó tôi thấy thứ gì đó, hoàn toàn không thể giữ lại trong đầu người bình thường."

"Ai nhìn thấy, bất kể là ai, chỉ cần thoáng nhìn, dù chỉ một cái liếc mắt, đều không được suy nghĩ lại, càng không được cố hiểu đó là gì, nếu không sẽ thực sự bị doạ đến chết!"

"Cô đã cầu điều gì ở miếu đó?" Ôn Diễn nhìn sang di ảnh của Vương Hải và Tuấn Tuấn: "Có phải có liên quan đến người thân của cô không?"

Lý Hoa Tú khóc nấc lên: "Đừng hỏi nữa... Tôi mà nói ra, là đang hại cậu đấy!"

"Tôi không sợ, tôi chẳng sợ gì cả." Ôn Diễn bình tĩnh lạ thường.

"Chuyện đáng sợ nhất đời tôi đã xảy ra rồi. Người tôi yêu đã chết. Từ sau đó, mỗi ngày tôi sống như trong một cơn ác mộng không thể tỉnh. Chỉ cần có thể khiến anh ấy quay lại, tôi chấp nhận làm bất cứ điều gì."

"Nhưng cậu đâu biết mình phải trả giá thế nào khi dính vào thứ đó!" Lý Hoa Tú tuyệt vọng hét lên.

Cô đến bên thi thể Tuấn Tuấn, run rẩy v**t v* gương mặt trắng bệch nhỏ bé, nước mắt rơi lã chã.

"Tôi quen Vương Hải khi còn đi làm thuê trong thành phố. Tôi thích anh ấy vì anh ấy thật thà, hiền lành. Chúng tôi nhanh chóng đến với nhau."

"Nhưng lễ Tết gì đi nữa, anh ấy chưa bao giờ đưa tôi về quê. Tôi từng nghĩ là anh ấy cố tình giấu giếm rồi cãi nhau một trận lớn. Anh ấy bị tôi làm phiền đến mức cuối cùng đành kể sự thật."

"Anh ấy nói từ nhỏ đã bỏ quê lên thành phố làm thuê, không hoàn toàn vì thôn Nam Hòe nghèo khó, lạc hậu."

"Tôi cũng thấy lạ. Ở quê có đất có nhà, sống tự cung tự cấp, chưa chắc đã khổ hơn làm công vất vả ở thành phố."

"Tôi gặng hỏi mãi, cuối cùng anh ấy nói ra: nơi đó kỳ quái, có gì đó rất dị thường. Hồi nhỏ anh từng gặp một chuyện."

"Khi đó anh ấy còn học tiểu học. Anh ấy rất muốn có một chiếc ô tô đồ chơi giống quảng cáo trên TV. Nhưng cha mẹ không mua, nói là đắt. Anh ấy có năn nỉ cỡ nào cũng vô ích."

"Càng không được thì càng thèm muốn. Ngày nào anh ấy cũng xem quảng cáo, thậm chí mơ thấy chiếc xe đó. Đến mức cảm thấy nếu không có chiếc xe ấy, cuộc sống chẳng còn gì vui vẻ, làm gì cũng chán nản."

"Chuyện đó nghe thì bình thường, nhưng với trẻ con thì là cả thế giới."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!