Ánh sáng mặt trời chiếu vào từ khung cửa sổ, khiến cả thần điện trở nên sáng rõ, đến mức một hạt bụi trong góc cũng hiện lên rõ ràng.
Ôn Diễn chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cậu chính là gương mặt cực kỳ hoàn hảo của Giang Triều – một gương mặt dễ khiến người ta quên cả thở.
"Đêm qua ngủ có ngon không? Có bị cảm lạnh không?" Cậu nghe thấy Giang Triều hỏi mình như vậy.
Một tia sáng xẹt lóe lên trong đầu Ôn Diễn.
Cậu gần như bò ra khỏi túi ngủ trong tư thế lộn xộn, loạng choạng chạy đến điện thờ, giật mạnh tấm rèm đỏ treo trên cao xuống.
Tấm rèm đỏ bay nhẹ nhàng, sau đó hiện ra một bức tượng thần trong ánh mắt run rẩy của Ôn Diễn.
Chỉ là một pho tượng đất tô màu bình thường.
Một vị thổ địa với gương mặt hiền lành, lưng còng chống gậy, tay cầm thỏi vàng, nhìn thế nào cũng là một vị thần tiên phúc hậu, đúng kiểu con người thường tưởng tượng về thần linh.
Chân Ôn Diễn mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn từ bệ thờ xuống, may mà Giang Triều nhanh tay đỡ được.
"Sao thế? Không nghỉ ngơi tốt à? Hay để chú đưa cậu về nằm thêm chút nữa..."
Ôn Diễn như không nghe thấy, nắm lấy tay anh ta, chỉ vào bức tượng và hỏi: "Đây là thần mà thôn Nam Hòe các chú thờ sao?"
Giang Triều gật đầu: "Đúng vậy."
Ôn Diễn hỏi tiếp: "Nếu người trong thôn có điều ước tha thiết muốn thực hiện, đều đến cầu nguyện trước tượng thổ địa này sao?"
Giang Triều nói: "Chính xác."
Ôn Diễn lớn tiếng: "Chú nói dối!"
Giang Triều hiện ra vẻ mặt hơi buồn: "Sao chú lại nói dối cậu được."
Ôn Diễn cắn răng nói: "Tối qua tôi mơ một giấc mơ kinh khủng lắm! Không phải chú nói trong mơ là lúc trực giác rõ ràng nhất sao? Nhưng trong mơ tôi thấy căn bản không phải thổ địa này!"
Giang Triều hỏi lại: "Vậy cậu thấy gì trong mơ?"
Ôn Diễn khẽ rùng mình.
Giang Triều nói: "Mộng có thể là thật, mà cũng có thể chỉ là ảo. Có thể là phản chiếu của hiện thực, cũng có thể là sự phản chiếu của mong muốn. Có khi, những gì cậu thấy chỉ là lời nhắc nhở, chứ không phải là đáp án."
Ôn Diễn giận run: Vì sao mấy ông thầy cúng đều thích nói mấy lời mập mờ thế chứ?
"Nếu bây giờ tôi cầu nguyện trước tượng thổ địa, thì điều ước của tôi có thành hiện thực không?"
Giang Triều nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Tôi không biết."
Ôn Diễn cắn răng: "Chú chẳng phải là người thờ cúng thổ địa sao?!"
"Bất cứ điều gì được sinh ra cũng cần có quá trình." Giang Triều đáp: "Chúng ta gieo hạt giống xuống đất, tưới nước, bón phân, để nó tắm ánh nắng rồi mới nảy mầm kết quả."
"Dĩ nhiên, không phải hạt giống nào cũng ra quả. Chỉ đến khi có quả rồi, mới biết mình thực sự thu được gì."
... Nói mông lung gì vậy trời!
Ôn Diễn vừa thất vọng vừa bất lực.
Bên ngoài, ánh nắng mỗi lúc một rực rỡ, chiếu rọi khắp nơi, không còn chỗ cho bóng tối ẩn nấp.
Ôn Diễn chìm đắm trong ánh sáng rực rỡ, ngoái đầu nhìn ngôi điện thờ âm u đơn sơ phía sau, chợt thấy mọi thứ đều nực cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!