Chương 50: Huyễn ảo thành hiện thực (2)

Trong lòng Ôn Diễn bỗng lạnh ngắt.

Phòng tiêu bản là nơi duy nhất cậu có thể nương náu, là không gian ít ỏi giúp cậu cảm thấy được bảo vệ. Nhưng giờ đây, đám bắt nạt độc ác cũng xông vào chốn này, cậu chẳng còn nơi nào để trốn nữa.

"Ồ, học trò ngoan, thật trùng hợp quá, lại gặp mày ở đây." Lý Duẫn vừa nhai kẹo cao su, vừa rung đùi với vẻ mặt láo lếu, đắc ý.

Thường Triết Thiệu – kẻ luôn bám theo Đào Lâm như cái đuôi – cười hềnh hệch: "Anh Đào của tao vốn đã ngứa mắt mày từ lâu, vẫn chỉ chờ cơ hội xử lý mày thôi, giờ thì bắt được rồi nhé."

Ôn Diễn cố lấy lại bình tĩnh: "Mấy người muốn làm gì? Tôi trước giờ chưa từng đắc tội với ai trong số các người cả."

Cậu cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng tư thế co rúm lại, lùi dần ra sau đã tố cáo hết sự sợ hãi trong lòng.

"Anh Đào ghét nhất cái loại người như mày – làm bộ thanh cao, ra vẻ sạch sẽ đứng đắn." Thường Triết Thiệu cười nhạt: "Với lại, anh Đào muốn xử ai thì xử, còn cần lý do gì à?"

Ôn Diễn tuyệt vọng, lông mi khẽ run.

Cậu nhớ đến người bạn học từng bị bắt nạt trước đó, người ấy chẳng làm gì sai, chỉ là gia cảnh khó khăn, tính tình thì hiền lành thật thà.

Nhưng chính những điều ấy lại bị xem là "tội lỗi trời sinh" trong mắt bọn Đào Lâm – như thể sinh ra đã xứng đáng bị giẫm đạp vậy.

"Giờ này mọi người đều đi hết rồi, chỗ này cũng không ai lui tới."

Đào Lâm nở nụ cười đầy ác ý, thoải mái tiến gần về phía Ôn Diễn: "Tốt nhất là đừng mơ có ai tới cứu. Dù bọn tao có đánh chết mày ở đây thì cũng chẳng ai biết đâu."

Lý Duẫn hùa theo: "Sợ rồi à? Vậy thì quỳ xuống cầu xin anh Đào tha cho đi!"

Ôn Diễn nắm chặt quai cặp, như thể đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà cậu còn bấu víu được.

Ác ý dày đặc như ngưng tụ thành hình, bao trùm lấy toàn bộ không gian quanh cậu.

Đào Lâm, Lý Duẫn, Thường Triết Thiệu – khuôn mặt của chúng dưới ánh phản quang tối om như bị ai dùng bút marker nguệch ngoạc vẽ lên, chỉ còn lại hàm răng trắng toát và đôi mắt ánh lên tia tàn nhẫn – cong lên hai bên như mặt nạ hề rợn người.

Ôn Diễn liều mình ném chiếc cặp sách vào bọn chúng, hi vọng nhân cơ hội đó chạy thoát.

Nhưng hoàn toàn vô ích. Cậu yếu đuối đến mức chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Giữa tiếng cười hả hê của đám nam sinh, cổ áo cậu bị Đào Lâm túm lấy, rồi bị xô mạnh về phía trước.

Ôn Diễn lảo đảo, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Cậu vội bám vào một chiếc bàn để đứng vững.

Dưới lòng bàn tay truyền đến một cảm giác kỳ lạ.

Cậu mở tay ra – trong tay là những mảnh bột màu trắng mịn, xen lẫn những cánh bướm nhỏ xíu lấp lánh.

Theo phản xạ, cậu ngẩng đầu lên.

Chỗ gắn con bướm trắng lớn nhất trên tường – dường như không còn giống như hôm qua nữa.

Lòng Ôn Diễn bỗng dậy sóng.

Có lẽ... những lời đồn kia... là thật?

Giây phút này, dù lý trí có không tin, cậu cũng chỉ còn cách tin vào điều đó.

Bởi vì, thứ duy nhất cậu có thể hy vọng sẽ cứu được mình – chính là con quái vật được đồn đại trong phòng tiêu bản này.

Ôn Diễn run lên, nhắm chặt mắt lại, khẩn thiết cầu nguyện: Cứu tôi với... làm ơn hãy cứu tôi...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!