Ôn Diễn run cầm cập, cả người nổi da gà.
Cậu muốn giãy ra, nhưng hoàn toàn không thể cử động. Mấy chiếc xúc tu mạnh mẽ kia dù rất cẩn thận không làm đau cậu chút nào, nhưng lại ẩn chứa một luồng lực đạo âm thầm đầy tham lam, bá đạo và áp đảo.
Ôn Diễn có linh cảm không lành — sinh vật xuất hiện đêm nay đang cực kỳ hưng phấn.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, "thần" càng trở nên kích động hơn, mấy chiếc xúc tu bắt đầu quấn quanh chân cậu, không ngừng dò xét.
Ôn Diễn hoảng sợ đến mức giọng nói cũng biến dạng: "Ngài muốn làm gì?!"
Xúc tu run lên, thả lỏng xuống một cách rầu rĩ như một con chó con bị chủ la mắng, nhưng rõ ràng "thần" kia là kẻ có ý đồ xấu xa.
"Ta vẫn luôn nhớ thương em, yêu em... Từ thuở xưa xa xăm... yêu em thật sâu, thật sâu..."
Sinh vật ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt bày tỏ tình cảm của nó với cơn mê đắm cuồng nhiệt.
Dù Ôn Diễn không hiểu hết thứ ngôn ngữ nửa người nửa vật mà "thần" cố bắt chước, cậu vẫn cảm nhận được cơn cuồng si ngột ngạt tràn vào tai mình, xuyên đến tận não, như muốn khuấy đảo cả linh hồn cậu.
Ôn Diễn không hiểu được tình yêu của quái vật. Cậu cũng không muốn hiểu, càng không thể chấp nhận.
Cậu chỉ cần tình yêu của Giang Mộ Li.
Một xúc tu quấn chặt quanh ngực cậu. Đầu xúc tu từ sau lưng trườn tới trước ngực, phần đầu như có những lớp răng khẽ mở ra, dán chặt vào nơi trái tim cậu — như muốn cảm nhận nỗi đau, nỗi sợ trong từng nhịp đập.
"Con người thường cảm thấy đau lòng... Đau lòng làm họ thống khổ... Đặc biệt là trái tim của em — tinh tế, yếu ớt, như pha lê... Khiến ta say đắm."
Ôn Diễn không còn phân biệt được âm thanh mà "thần" thốt ra. Cả người cậu căng cứng như dây cung, đồng điệu với những xúc tu tham lam trườn trên người, như cùng đàn tấu lên một khúc nhạc quỷ dị.
"Buông ra... Ưm!"
Ôn Diễn đột nhiên ngửa cổ, như một con thiên nga trắng muốt bị chim dữ bắt lấy, bật lên một tiếng kêu nghẹn ngào.
Gò má và đuôi mắt cậu đỏ bừng, hơi thở gấp gáp. Có thể đoán được, dưới lớp tang phục rối loạn, làn da toàn thân hắn chắc chắn cũng đang đỏ bừng vì xấu hổ và k*ch th*ch.
"Diễn Diễn, Diễn Diễn... đẹp quá... Tang phục, màu trắng... Mặc trên người em... Ta thích lắm..."
"Mỗi lần nhìn thấy em, nói chuyện với em, hôn em, chạm vào em... Ta đều phải gắng sức kiềm chế."
"Ta rất ngoan, tự nhủ mình không được phát điên... Không thể làm em sợ... Không thể để em ghét ta."
Sinh vật cụp cánh xuống, giống như một con chó nhỏ khát khao được chủ yêu thương, nhẹ nhàng dụi đầu vào cổ trắng ngần của Ôn Diễn, từng chút một.
"Diễn Diễn có ghét ta không?"
Ôn Diễn không còn nói nổi. Đôi mắt mở to, ánh nhìn u uẩn ngày thường giờ đây đã trở nên trống rỗng. Gò má đỏ bừng, hơi thở dồn dập.
"Không được ghét ta. Phải luôn luôn... yêu ta."
Lời nói không dứt, hành động càng ngày càng trơ trẽn. Nếu sự si mê điên cuồng kia có thể hóa thành thực thể, thì chắc chắn Ôn Diễn đã bị nó nuốt trọn trong biển d*c v*ng nồng cháy ấy, không bao giờ thoát ra được.
"Rất nhanh thôi... ta sẽ trở về."
"Về bên em."
"Ta là hoa hồng của em, là ngôi sao, là báu vật... là tình yêu của em."
Một luồng ánh sáng trắng đột ngột đánh trúng khiến não Ôn Diễn như bốc hơi.
Cậu bừng tỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!