Chương 49: Huyễn ảo thành hiện thực (1)

Ngày đầu tiên khai giảng ở trường cấp ba, trong lớp học đầy ắp những gương mặt trẻ trung tràn ngập sự phấn khích và hồi hộp.

Giáo viên chủ nhiệm bước lên bục giảng, yêu cầu từng học sinh lên giới thiệu bản thân. Việc này vừa giúp mọi người làm quen với nhau, vừa giúp phá tan bầu không khí xa lạ, làm lớp học trở nên sôi nổi hơn.

Ôn Diễn đã chuẩn bị trước lời giới thiệu trong đầu, lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng khi đứng trước bảng đen, cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang dồn về phía mình, cổ họng cậu như bị nghẹn lại, căng thẳng đến mức không thể thốt ra nổi một câu.

Dưới lớp bắt đầu vang lên tiếng cười xì xào.

Ôn Diễn cúi đầu thấp hơn, hai tay nắm chặt vạt áo, tai nóng bừng như bị lửa đốt.

Từ nhỏ cậu đã không có bạn bè, luôn là người chẳng ai ưa thích. Cậu từng tự hứa với bản thân, sau khi vào cấp ba nhất định phải thay đổi, không thể cứ mãi giống như một con tằm chỉ biết trốn trong kén. Thế nhưng không ngờ, một việc đơn giản như giới thiệu bản thân cũng khiến cậu rối loạn đến mức này.

Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, mà việc tự giới thiệu thất bại thế này dường như đã định sẵn hình ảnh của cậu trong mắt mọi người.

Huống chi, ở độ tuổi dậy thì, ai mà chẳng thích những nam sinh cao to khỏe mạnh, hướng ngoại sôi nổi, giỏi thể thao? Còn kiểu như Ôn Diễn – da dẻ nhợt nhạt, cơ thể yếu ớt, ít nói – không chỉ khó được các bạn nam chấp nhận, mà khả năng được các bạn nữ để ý cũng rất thấp.

Thỉnh thoảng, cũng có vài nữ sinh chú ý đến, cảm thấy cậu – người luôn cúi đầu, luôn đi một mình – thật ra có gương mặt khá ưa nhìn. Nhưng không lâu sau, cảm tình đó cũng bị vẻ ngoài trầm lặng và nhút nhát của cậu làm tiêu tan.

Tan học, Ôn Diễn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, tiếng ồn ào của đám nam sinh gọi nhau í ới ngoài hành lang vang lên chói tai vô cùng.

Cậu nhìn chính mình trong gương, cảm giác cô đơn như một tảng đá lớn đè nặng lên ngực, chưa từng cảm thấy ngột ngạt đến thế.

Dù đã vào cấp ba, cuộc sống của cậu – cả con người cậu – vẫn chẳng có gì thay đổi.

Cậu vẫn là một bức tượng đất chết lặng, mỗi ngày chỉ biết cắm đầu vào sách vở và bài tập.

Nhưng thực ra, cậu đâu thật sự thích học tập. Chỉ là cậu cần một việc gì đó để tập trung, để bản thân không nghĩ tới những chuyện khác.

Không nghĩ đến sự thật rằng mình không được ai yêu thích.

Không nghĩ đến việc thật ra chính cậu cũng rất ghét bản thân mình.

Bao mâu thuẫn đều chồng chất lên nhau.

***

Hôm nay, sau giờ tan học, Ôn Diễn ở lại lớp để nghiên cứu một bài toán khó trên lớp chưa hiểu hết. Mãi đến khi cuối cùng cũng thông suốt, thì bạn bè và cả giáo viên cũng đã lục đục rời khỏi.

Dãy phòng học trống vắng dần, trong ánh hoàng hôn đỏ như máu, cả khu giảng đường tựa như một nghĩa trang khổng lồ.

Ôn Diễn thu dọn cặp sách, vừa bước ra khỏi lớp thì nghe thấy tiếng cười nói ầm ĩ vọng lại từ khúc quanh cầu thang ở cuối hành lang.

"Lát nữa tụi mình đi đâu chơi tiếp đây?"

"Qua khu trò chơi mới mở làm một ván không?"

"Hừ, chán chết."

"Chắc anh Đào lại muốn tìm món đồ chơi mới rồi hả?"

"Nói đến cái đứa trước, chán thấy mồ! Mới có vài ngày đã la hét muốn chết muốn sống, chẳng thú vị gì."

Ôn Diễn nghe tới đó, lạnh cả sống lưng.

Cậu biết mấy người đó là Đào Lâm và đám bạn của hắn ta, và "món đồ chơi" trong lời bọn họ, không phải món đồ chơi thật – mà là con người bằng xương bằng thịt.

Chính là những người bị bọn họ bắt nạt.

Trước đây đã có một học sinh suýt tự sát vì bị bọn chúng bắt nạt. Nhưng vì nhà Đào Lâm có tiền có thế, thêm vào đó là trường học luôn giữ thái độ "việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài", nên cuối cùng chuyện cũng chìm xuồng, chẳng đi đến đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!