Chương 46: Ngày không có trời (2)

Ôn Diễn bị cảm giác ướt át từ đầu ngón tay đánh thức.

Cậu mở mắt ra, thấy con chó của Khang Di Cầm đang l**m tay mình. Nó vừa l**m vừa nhìn lén Giang Mộ Li với vẻ mặt như đứa trẻ đang lén ăn kẹo.

Cậu bò dậy từ đùi Giang Mộ Li, đầu vẫn còn choáng váng.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy...?"

Giang Mộ Li xách cổ con chó ném qua một bên rồi nói: "Giờ chúng ta đang ở trong chợ đen – chính là nơi mà chúng ta muốn tìm."

Ôn Diễn sững người, chạy tới miệng giếng nhìn xuống.

Chỉ là một giếng cạn nhợt nhạt, nhìn thẳng xuống là thấy đáy, chẳng có gì cả.

Chỉ là một cái giếng rất bình thường.

Một lát sau, Triệu Nghệ Thành cũng tỉnh lại.

"Cái quái gì đây? Hôm nay sao lại đen như mực thế này? Cứ như ô nhiễm nặng vậy."

Ôn Diễn nói: "Thứ trong giếng đã chui hết ra ngoài rồi."

Triệu Nghệ Thành kinh hãi: "Vậy còn đỡ... ít nhất là không phải xuống giếng tìm nữa. Chứ mà bắt tôi xuống giếng thì tôi phát điên mất."

Ôn Diễn cau mày, trong lòng cậu vẫn có cảm giác không lành.

Thứ trong giếng dù có tà ác, thì cũng chỉ bị nhốt dưới đáy giếng trong một không gian kín. Dù có gây nhiễu đến nhân gian, thì cũng chỉ là ở phạm vi nhỏ, lại còn cần vật trung gian là động vật để hành động.

Nhưng giờ thì, mọi thứ vốn bị giam giữ dưới đáy giếng đã lan ra chiếm lấy mặt đất, bắt đầu ăn mòn thế giới con người.

Ôn Diễn không tránh được cảm giác hối hận, nhưng hối hận giờ cũng vô ích.

Lòng hiếu kỳ của con người trước những điều chưa biết và vực sâu là không thể kiềm chế. Cậu cũng vậy. Khi kéo sợi dây đó, sự tò mò về thứ dưới đáy giếng trong cậu đã leo lên đến đỉnh điểm.

Thậm chí, có một khoảnh khắc, sự tò mò ấy còn mạnh mẽ hơn cả lý trí.

"Chúng ta tranh thủ thời gian đi tìm Khang Di Cầm đi." Triệu Nghệ Thành nói.

Ôn Diễn hỏi con chó vẫn đang l**m tay mình: "Mày có thể dẫn bọn tao đi tìm cô ấy không?"

Con chó gâu gâu hai tiếng, vẫy đuôi liên tục, còn nhảy lên chân cậu ra hiệu muốn được bế.

"Kỳ quái thật, con chó này là của Khang Di Cầm, sao lại thân với cậu như vậy?"

Triệu Nghệ Thành cũng định đưa tay ra v**t v*, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của con chó làm cho sợ tái mặt, lùi lại một bước.

Ôn Diễn cầm lấy sợi dây dắt chó, vừa choàng vào thì nó có vẻ còn vui hơn, cái đuôi vẫy liên hồi như muốn rụng.

"Lần đầu tiên tôi thấy có con chó vui khi bị dắt dây như vậy..." Triệu Nghệ Thành lẩm bẩm: "Nó hình như rất thích được cậu dắt đi."

Ôn Diễn nói: "Bản năng của chó thôi?"

Giang Mộ Li cười một nụ cười đáng sợ: "Diễn Diễn à, con này chắc chỉ đơn giản là thích được em làm chủ."

Triệu Nghệ Thành suýt xoa: "Biết là chó rồi, không biết còn tưởng là fan cuồng b**n th** của Ôn Diễn nữa cơ, ha ha ha..."

Ngay lập tức, con chó và Giang Mộ Li cùng dừng bước lại một cách kỳ lạ.

Bọn họ thuận lợi đi từ rìa chợ đen vào bên trong khu chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!