Ôn Diễn cảm thấy tay mình sắp liệt đến nơi rồi.
Mặc dù Cổ Điệp Dị Thần đã thu nhỏ hình thể, nhưng mấy cái xúc tu ấy, dù là về trọng lượng hay kích cỡ, vẫn cứ to lớn đến mức kinh ngạc.
Hơn nữa tay Ôn Diễn cũng nhỏ, bàn tay mỏng manh, ngón tay thì thon dài, đến mức một cái xúc tu thôi cũng không nắm trọn được.
Điều khiến cậu khổ sở hơn nữa là mấy cái xúc tu đó cứ cái này nối tiếp cái kia vươn về phía cặp tay trắng mảnh khảnh của cậu. Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể ráng sức nắm lấy một cái, mệt đến mức không thể tả.
Còn Cổ Điệp Dị Thần thì lại hưởng thụ vô cùng, nheo mắt lại tỏ vẻ say mê, nói: "Tay của Diễn Diễn thật mềm, sờ vào thật dễ chịu."
Ôn Diễn chỉ dám nhìn xuống, cố gắng giữ bình tĩnh, không thèm để ý đến thần, lại càng không dám ngẩng đầu.
Vì cảnh tượng trước mắt thực sự quá... khó tả.
Đôi tay trắng như tuyết của cậu, bị những xúc tu đen bóng như ngọc trai đen bao quanh. Cảnh tượng ấy tạo ra sự đối lập vô cùng rõ ràng và kỳ dị.
Những cái xúc tu đó còn thay đổi màu sắc, như thể đang xung huyết, ửng lên một màu đỏ thịt tươi kỳ lạ. Chúng thậm chí còn phồng to lên, thô bạo mà căng ra, khiến bàn tay mảnh khảnh của cậu như muốn gãy.
Đợi đến khi Cổ Điệp Dị Thần tạm hài lòng, hai cánh tay của Ôn Diễn đã mỏi đến mức không nhấc nổi nữa.
"Ta phải đi chiến đấu vì Diễn Diễn đây!" Thần tuyên bố đầy khí thế, như thể quyết tử không hối hận.
Ôn Diễn không đành lòng, thở dài: "Ngài nhớ cẩn thận đấy."
Cậu thừa hiểu, lần này thần đi, rất có thể là lần cuối cùng.
Chính vì thần yêu quý cậu nên mới sẵn lòng hy sinh. Nếu không, thần hoàn toàn có thể ung dung sống ở thôn Nam Hòe, làm một vị thần nhàn hạ trông coi đất đai, chứ không cần phải dấn thân vào chốn nguy hiểm như thế này.
Thời gian lại bắt đầu trôi.
Ôn Diễn thấy thần mở rộng đôi cánh, không hề do dự lao vào cơn bão đang cuộn trào ngoài biển.
Biển như một nồi nước sôi khổng lồ, cuộn lên từng đợt. Chốc lát sau, mặt biển lộ ra ánh sáng rực rỡ như ánh bình minh nhiều màu.
Là máu – lẫn với nội tạng ngũ sắc lộn xộn – cùng với những chất lỏng không thể phân biệt được.
Ôn Diễn cảm thấy nghẹn nơi cổ họng.
Cậu thấp thỏm chờ đợi một lúc, nhưng thần mãi vẫn không quay lại.
Chẳng lẽ thần đã bị con quái vật đó giết rồi sao?
Không phải thần từng nói rằng đến cả địa ngục Vô Gián cũng chẳng sợ sao? Không phải từng nói đến cả Bình Đẳng Vương hay La Sát cũng không làm gì được sao?
Tại sao lại có thể bị đánh bại bởi một con quái vật xấu xí, vừa hôi tanh lại vừa như một đống hải sản thối rữa như vậy chứ!
Mắt Ôn Diễn cay xè, ngực cũng thắt lại từng đợt đau đớn.
Gió hiu hắt, nước lạnh lẽo... người anh hùng ra đi, không còn trở lại nữa...
"Ta về rồi ——!"
... Còn sống?
Nước biển gào thét tách ra hai bên, Cổ Điệp Dị Thần vừa chạy vừa bay vù vù lên khỏi mặt biển, đáp ngay trước mặt Ôn Diễn, cúi đầu xuống như cầu xin được xoa đầu, được khen ngợi.
Ôn Diễn nhất thời không biết nên phản ứng thế nào với biểu cảm trên mặt mình.
Cậu cảm thấy như bao nhiêu cảm xúc mình tích tụ trước đó bị phản bội thẳng thừng...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!