Ôn Diễn và Giang Mộ Li đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình các vị thần bị sa đọa.
Trong tiếng sóng gào rú dữ dội, tiếng thét của chúng cũng vang vọng náo loạn.
Ôn Diễn mím môi, rồi cuối cùng cũng lên tiếng: "Em nghĩ... em đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi."
Giang Mộ Li gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt biển sâu thẳm phía vực bên dưới.
"Lần đầu tiên em bước vào miếu Phùng Thánh Quân, trong lòng đã có cảm giác bất an." Ôn Diễn nói: "Nhưng khi em vào mấy miếu âm thờ vong hồn thì trong lòng lại thấy rất bình tĩnh."
"Đến lúc bị đẩy vào miếu Hoàng Tú Cô, cái cảm giác bất an ấy lại xuất hiện. Và đến khi tất cả những ngôi miếu âm tà đều bị phá hủy, nó đã leo lên tới đỉnh núi rồi."
"Thậm chí khi diễn ra lễ Du Thần của trăm thần, cái cảm giác âm u, xui xẻo ấy không những không giảm đi mà còn mãnh liệt hơn."
Ôn Diễn thở ra một hơi ngắn.
"A Li, giống như chuyện "tiếp tay cho giặc" đang được diễn lại chính ở trấn Phúc Lâm này vậy."
Trong truyền thuyết, người bị cọp ăn sẽ hóa thành ma trành* – chuyên đi tìm mồi giúp cọp ăn thịt người khác.
*ma trành (trành quỷ - ) là người chết vì hổ, hồn ma sẽ làm tay sai, dẫn đường cho hổ
Những hồn ma đó gian xảo và ích kỷ, mang gương mặt đạo mạo của kẻ quân tử, dùng lời lẽ hoa mỹ và hành vi giả tạo để lừa gạt những người không biết gì, khiến họ tin tưởng rồi cuối cùng bị lừa dẫn đến chỗ con cọp dữ.
"Trên mảnh đất này, lũ ma trành đầu tiên... lại chính là những "vị thần" kia."
"Họ mang trên mình đủ loại mỹ danh và truyền thuyết trăm năm, nhưng lại không có nổi sự kiên cường, không hề oai nghiêm hay bất khuất. Là thần, nhưng cũng hèn nhát, yếu đuối như con người."
"Dù là Long Vương của biển Đông Hải hay Phùng Thánh Quân, họ đều khuất phục, đều cúi đầu trước con quái vật dưới biển ấy."
Ôn Diễn nhắm mắt lại, linh cảm dâng trào như một mũi tên bắn vút lên, xuyên qua từng đợt sóng sâu hun hút.
Suốt mấy trăm năm qua, tại trấn Phúc Lâm và cả vùng đông nam, biết bao người phụ nữ đã chết oan ức, đầy phẫn uất.
Họ chết đi, hóa thành oán linh, nhưng linh hồn vẫn không thể rời khỏi mảnh đất đẫm máu và nước mắt này.
Họ bị xem như "bánh chưng thịt" để cúng tế, bị coi là vật hiến sinh để hóa giải sát khí, bị dùng để trấn áp tà khí.
Người dân đến cầu thần, làm lễ, tưởng mình đang cầu bình an, mong điều tốt lành... nào ngờ những vị thần họ thờ phụng lại dâng nộp linh hồn oan ức của những người phụ nữ ấy cho con quái vật trong lòng biển.
Con quái vật đó được nuôi dưỡng suốt thời gian dài, ngày càng trở nên mạnh mẽ. Thế nhưng tất cả các vị thần đều làm ngơ trước sự tồn tại của nó.
Từ đầu đến cuối, họ đều sợ hãi nó đến tận xương tủy. Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chiến đấu, cũng chưa từng có ý định hợp sức tiêu diệt nó. Họ chỉ muốn sống yên ổn trong đền đài cao sang, hưởng thụ nhang khói và lòng thành của dân, chỉ mong có thể kê cao gối mà ngủ mãi.
Miễn sao yên thân là được.
Còn linh hồn của những người phụ nữ bị nuốt chửng kia, dù có bi thương đến mấy, thì có ảnh hưởng gì tới họ đâu?
"Nếu những vị thần đó từ đầu đã không có ý định kháng cự, thì sao con quái vật trong biển không tiêu diệt hết họ đi cho rồi? Ăn sạch người của trấn Phúc Lâm một lượt chẳng phải nhanh hơn sao?"
Giang Mộ Li khẽ cười tiếc nuối.
"Hay là... nó cũng sợ cái gì đó?"
Ôn Diễn chậm rãi nhưng kiên quyết gật đầu.
"Người dân nơi đây không biết rằng, thứ thực sự bảo vệ họ không phải là những vị thần họ tôn thờ, mà chính là những linh hồn oan ức trong các ngôi miếu âm kia."
"Bấy lâu nay, trấn này được bình an là nhờ những linh hồn đó không chịu khuất phục, không chấp nhận đầu hàng, luôn luôn đấu tranh với nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!