Thi thể Giang Mộ Li sau khi được đưa vào quan tài, làm xong lễ nhập liệm thì được chuyển tới linh đường.
Linh đường được lập ở gần nhà cũ của gia tộc họ Giang, không xa miếu thổ địa.
Miếu thổ địa là một trong những công trình tế lễ phổ biến nhất cả nước, hầu như địa phương nào cũng có một ngôi, rất bình thường và dễ bắt gặp.
Hơn nữa, vì thần thổ địa có địa vị thấp, không có đạo tràng riêng nên phần lớn miếu thờ được xây dựng đơn giản, do dân làng góp tiền dựng lên.
*đạo tràng: nơi tổ chức các hoạt động tôn thờ, thực hành tâm linh và giáo dục đạo đức
Miếu thổ địa ở thôn Nam Hòe cũng không ngoại lệ.
Chỉ là một gian chính điện đơn độc, cao hơn hai mét, mái lợp ngói, tường xi măng, nền lát đá, chỉ có vài hoa văn màu để trang trí nhưng đã bong tróc, phai màu.
Liếc mắt nhìn, chỉ là một ngôi miếu nhỏ đơn sơ bình thường.
Nếu buộc phải nói nó có gì đặc biệt, thì chính là nó cũng được xem như từ đường của gia tộc họ Giang. Mỗi đời miếu chủ đều là người trong gia tộc họ Giang, đến đời hiện tại, người được chọn để làm cầu nối với thần linh là Giang Triều.
"Bạn học Ôn, cậu biết lai lịch ngôi miếu này không?" Giang Triều hỏi.
Ôn Diễn lắc đầu, nếu là trước đây, có lẽ cậu sẽ thấy hứng thú, nhưng bây giờ thì không còn tâm trí mà quan tâm nữa.
Giang Triều nói: "Nguồn gốc của nó có liên quan tới việc biến ước nguyện thành hiện thực."
Ôn Diễn lập tức ngẩng đầu.
Giang Triều nói chậm rãi: "Hơn trăm năm trước, khoảng cuối thời nhà Thanh, khi triều đình suy yếu, loạn lạc khắp nơi, dân chúng tầng lớp thấp vô cùng khốn khổ."
"Đặc biệt là những nơi hẻo lánh như thôn Nam Hòe, cuộc sống nghèo nàn, lạc hậu vượt xa sức tưởng tượng."
"Thời thế khó khăn, chỉ để tồn tại đã là vô cùng vất vả, lại thêm thiên tai liên miên."
"Đầu tiên là hạn hán."
"Ruộng đồng không còn một cọng cỏ, hoa màu mất trắng, mọi người chỉ có thể chịu đói. Họ trông chờ nhất mỗi ngày là được phát cháo nóng một lần. Dù cháo loãng đến mức còn không bằng nước, đó vẫn là món duy nhất họ có thể ăn."
"Về sau, đến cả cháo cứu tế cũng không có nữa, nơi này hoàn toàn bị bỏ rơi."
Nói đến đây, Giang Triều dừng lại một chút: "Cậu từng đến núi Hoàng Lương chưa?"
Ôn Diễn ngạc nhiên, không biết vì sao anh ta lại hỏi vậy, chỉ có thể gật đầu nhẹ.
Giang Triều tiếp tục: "Hồi đó, ở núi Hoàng Lương không tìm được cọng cỏ nào, đến cả vỏ cây cũng không còn, vì từ lâu đã bị người dân đói khát nhổ sạch."
"Không còn gì để ăn, người ta bắt đầu ăn đất. Có loại đất mà họ gọi là "đất Quan Âm", cho rằng ăn được."
Ôn Diễn nói khẽ: "Thầy tôi từng nói trong giờ học, loại đất này thực ra là đất sét khoáng, cơ thể con người không thể tiêu hóa, ăn vào chỉ tích tụ trong dạ dày, cuối cùng bị trướng bụng mà chết."
"Đúng vậy." Giang Triều gật đầu: "Nhưng với những người đó, họ đã không còn lựa chọn nào khác."
"Thời đại nạn đói, sống còn là việc cực kỳ khó khăn, đất Quan Âm trở thành lương thực cứu mạng. Ai còn quan tâm nó có hại hay không, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được."
Lông mi của Ôn Diễn khẽ run, cậu như thấy trước mắt một đám dân làng rách rưới, lê lết lên núi Hoàng Lương, dùng đôi tay gầy guộc như que củi bới đá, đào bùn đất, moi ra những viên đất màu trắng.
Đất Quan Âm rất mịn, nhìn giống bột mì, nhưng khi ăn lại có mùi tanh của đất, vừa dẻo vừa khó nuốt.
Nhưng những người đói đến phát cuồng nào còn để ý, dù là độc dược, miễn lấp đầy bụng thì trong mắt họ vẫn là mỹ vị quý giá.
Họ dùng đất Quan Âm làm bánh, ăn xong không còn đói nữa, gương mặt khô khốc nở nụ cười mãn nguyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!