Bờ biển với vách đá dựng đứng.
Nơi cuối cùng của việc đưa bánh chưng thịt.
Bốn phía vách đá cheo leo bao quanh, quanh năm sóng biển gầm thét không ngừng vỗ vào đá ngầm, phát ra âm thanh khủng khiếp như tiếng than khóc của ác quỷ.
Vô số tinh tú biến mất sau tầng mây đen mênh mông, ẩn hiện, lúc tắt lúc sáng, như vô số con mắt tràn đầy ác ý, nhìn trộm loài người đang nhúc nhích như đàn kiến trên mặt đất.
Giờ phút này, A Lộc Sư cần phải dùng máu chó mực trấn yểm sợi dây thừng Từ Tiểu Vũ dùng để thắt cổ tự vẫn, đốt thành tro tàn rồi vứt xuống biển rộng.
Ngoài ra, tất cả vật phẩm người chết từng chạm vào, đặc biệt là di vật có quan hệ mật thiết với người chết khi còn sống, đều phải cùng nhau ném vào lửa, giải oan tháo gỡ.
Di vật của Từ Tiểu Vũ phải bị thiêu hủy, ít đến đáng thương.
Cô đến thế giới này một chuyến, cho đi rất nhiều thứ nhưng chỉ nhận lại được lại rất ít.
Rất nhanh, những thứ duy nhất chứng minh cô từng tồn tại, cũng sẽ hóa thành một đống tro bụi.
"Ừm... Hình như còn thiếu cái gì đó, nghi thức trừ sát cần thiết phải đốt hết không còn một mống, không thể sót một thứ..."
A Lộc Sư lẩm bẩm trong miệng, rồi lại kiểm kê lại một lượt.
"Sư phụ, còn mấy quyển sách này nữa." Một đệ tử nhắc nhở ông ta.
"Ồ đúng đúng, còn may con cẩn thận."
A Lộc Sư vội vàng ném mấy quyển sách kia vào đống di vật.
Trên bìa mấy quyển sách kia, đều được cẩn thận bọc giấy lịch treo tường, tám góc vuông vắn, phẳng phiu gọn gàng.
Có thể thấy Từ Tiểu Vũ khi còn sống quý trọng chúng như thế nào.
Ôn Diễn biết, đó là những quyển sách cậu tặng cho Từ Tiểu Vũ.
Kết quả là, ngoài việc tặng cô mấy quyển sách, cho cô một ước mơ xa vời không thể với tới, cậu chẳng thể làm gì cho cô.
Cậu nghĩ những quyển sách này cùng nhau bị thiêu hủy cũng tốt, để chứng minh Từ Tiểu Vũ từng sống trên thế giới này có thể nhiều thêm một chút.
Ngọn lửa bùng lên, xé toạc màn đêm đặc quánh như mực, tạo ra một cái lỗ thủng dữ tợn.
Đồ vật của Từ Tiểu Vũ rất nhanh đã bị thiêu thành tro tàn.
A Lộc Sư thu nhặt đống tro tàn, dùng chu sa vẽ một lá bùa đặt lên trên, rồi cao cao giơ thanh Trảm Yêu kiếm của Phùng Thánh Quân trong tay, hung hăng đâm xuống.
Hoàn thành bước này, ông ta mới rải tro tàn về phía đại dương mênh mông vạn dặm dưới vách đá.
Lá bùa này là một trong những thần thông lợi hại nhất của Phùng Thánh Quân, tán dương hồn phù, chí dương chí cương, phù chính trừ tà.
Theo lý thuyết, nghi thức đưa bánh chưng thịt vốn dĩ chỉ để đưa sát mà cử hành, căn bản không cần bước này.
Sở dĩ A Lộc Sư làm như vậy, chỉ là muốn nhổ cỏ tận gốc, trong khi hoàn toàn loại trừ sát khí của Từ Tiểu Vũ, càng muốn nhân cơ hội này đánh cô hồn phi phách tán, không còn một chút khả năng quấy phá.
Bất quá, những người hầu đồng chú trọng lòng từ bi, hành động này của ông ta sẽ không để người khác biết, tránh làm tổn hại danh dự của mình.
Triều cường dâng lên như ác quỷ đến đòi mạng, bọt biển cuộn trào, mất đi nhịp điệu cân bằng.
Trong khoảnh khắc, cái nắm tro tàn kia đã bị nuốt chửng.
A Lộc Sư thu kiếm vào vỏ, thỏa thuê đắc ý tuyên bố: "Tà ám đã trừ, mọi người có thể yên tâm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!