Sáng sớm hôm sau, chú Văn hớn hở đến kho lạnh lấy xác của Vương Chấn Cường.
Toàn thân Vương Chấn Cường phủ đầy băng sương, quỳ rạp trước di thể Từ Tiểu Vũ trong một tư thế vặn vẹo dị thường.
Mấy người đến xem náo nhiệt tại chỗ sợ hãi đến ngất xỉu.
"Diễn Diễn, em sợ không?" Giang Mộ Li khẽ hỏi.
Ôn Diễn mím chặt môi, lắc đầu.
"Anh thì sao, anh có sợ không?"
"Anh vẫn có chút sợ." Giang Mộ Li nắm lấy tay cậu, khóe miệng nở nụ cười tươi đẹp.
"Nhưng mà, anh phải bảo vệ Diễn Diễn, cho nên anh không thể sợ."
Ôn Diễn cúi đầu, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.
A Li thật tốt.
"Nhất... Nhất định là bị bắt thế mạng rồi!"
Trong đám người, không biết ai hô lên đầu tiên.
"Không sai, ông chủ Vương chết cũng kỳ quặc quá, hôm qua còn khỏe re, hôm nay đột nhiên đã không còn."
"Chắc chắn là con quỷ Từ Tiểu Vũ muốn đi đầu thai nên tìm người chết thay đây mà, thế mà dám bắt ông chủ Vương làm thế thân."
"Tôi cũng thấy vậy, hơn nữa mọi người đều nói người bị quỷ thắt cổ bắt thế mạng, thường thì sẽ chết ở gần đó."
"Chú Văn, cả nhà chú phải cẩn thận đấy nhé!"
Có người tốt bụng nhắc nhở chú Văn.
Mặt chú Văn trắng bệch, miệng vẫn cố cãi: "Liên quan gì đến nhà chúng tôi! Nhà chúng tôi từ trước đến nay đâu có bạc đãi nó!"
"Tối hôm trước khi Từ Tiểu Vũ chết, tôi mơ thấy cô ấy." Ôn Diễn nói.
Chú Văn run lên: "Cậu đừng có ăn nói lung tung!"
Ôn Diễn nhấn mạnh: "Là thật, Từ Tiểu Vũ ngồi trên xích đu, khóc rất thương tâm."
"Chú Văn, ông nói xem tại sao Từ Tiểu Vũ lại khóc?" Giang Mộ Li hỏi.
Giọng chú Văn đầy căm hận: "Tôi làm sao mà biết được!"
"Sao ông lại không biết chứ? Ông là người nhà của Từ Tiểu Vũ, trên đời này còn ai thân thiết hơn người nhà nữa sao?"
Giang Mộ Li thương cảm thở dài.
Ôn Diễn cũng phụ họa an ủi: "Tôi nghĩ, Từ Tiểu Vũ cho dù thật sự hóa quỷ, cũng nhất định rất luyến tiếc người nhà của mình phải không?"
"Sống sao, chết vậy." Giang Mộ Li nói: "Từ Tiểu Vũ bây giờ chắc chắn mắt sáng như tuyết, cái gì cũng thấy rõ ràng."
Ôn Diễn gật gật đầu: "Chú Văn, ông yên tâm, nếu cả nhà ông đều đối xử tốt với Từ Tiểu Vũ như vậy, cô ấy làm sao lại tìm đến các người chứ?"
"Đến cũng không sao." Giang Mộ Li nói: "Đây chính là nhà của Từ Tiểu Vũ, có nhà thì về, lẽ thường tình."
"Hai người không phải thường nói người một nhà thì phải có lòng tốt sao, đến lúc đó đừng đuổi Từ Tiểu Vũ ra khỏi cửa đấy nhé." Ôn Diễn nói: "Ông bà đối tốt với cô ấy thế nào, đừng nói bản thân cô ấy, ngay cả chúng tôi những người ngoài này cũng thấy rõ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!