Ôn Diễn và mọi người ở phòng khách tầng 3. Nhảy từ tầng 3 xuống, không chết cũng bị thương nặng.
May mà dưới lầu có một cây cổ thụ to lớn, giúp Phùng Tuấn giảm bớt lực va chạm, nên dù ngã mạnh thì chỉ gãy tay phải và bị thương nặng ở cổ.
Tay phải gần như nát bét, có dấu hiệu gãy xương, khiến gã không thể vung nắm đấm đánh người như trước nữa.
Dây thanh quản bị rách bầm tím, khiến gã không thể nói ra những lời chửi bới độc địa như xưa.
Chú Văn và Tôn Phượng Kiều đau đớn vì đứa con trai cưng bị thương, nhưng họ hiểu rõ bản tính của con trai mình – không nghi ngờ gì là lại phát điên vì rượu.
Chỉ có điều khác biệt duy nhất là lần này Phùng Tuấn có tiến bộ – biết hối hận.
Bởi vì khi đối mặt với những câu hỏi, gã chỉ có thể đau khổ r*n r*, phát ra ba âm tiết mơ hồ: "Hu hu a..."
Ý là: Thật xin lỗi.
Phùng Tuấn nằm viện, cha mẹ thay nhau chăm sóc gã. Nhờ đó, Từ Tiểu Vũ tạm thời thoát khỏi sự tra tấn của ba người kia, cuộc sống cuối cùng cũng dễ thở hơn một chút.
Cô nói với Ôn Diễn rằng đã rất lâu rồi mới có khoảng thời gian thuộc về riêng mình như thế này, có thể yên tĩnh ngồi xuống đọc sách yêu thích.
"Thật mong cô có thể thực hiện được nguyện vọng của mình." Ôn Diễn vui vẻ nói.
Vài ngày sau, khi Ôn Diễn ra ngoài thì đúng lúc gặp Từ Tiểu Vũ từ bên ngoài trở về.
Cô cầm trong tay một túi hồ sơ bệnh viện, vẻ mặt thất thần, suýt chút nữa vấp ngã ở ngạch cửa.
Ôn Diễn đỡ lấy cô, thấy túi báo cáo rơi xuống đất, định nhặt giúp thì cô vội vàng ôm lấy mọi thứ rồi quay người bỏ chạy, không nói gì.
Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Ôn Diễn vẫn kịp nhận ra đó là kết quả siêu âm thai nhi.
Cậu hơi lo lắng, không biết có phải thai nhi gặp vấn đề gì không.
Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ phòng cô – nghẹn ngào, đau đớn.
Buổi tối, Từ Tiểu Vũ mắt đỏ hoe đến tìm cậu, khàn giọng xin lỗi vì lúc ban ngày không kiềm chế được cảm xúc, cư xử không lễ phép.
Ôn Diễn ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Là em bé có vấn đề gì sao?"
Từ Tiểu Vũ gật đầu, rồi lại từ từ lắc đầu.
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là có hai chỉ số không đạt chuẩn. Bác sĩ nói đây là tình huống thường gặp, chỉ cần chú ý là sẽ ổn."
Ôn Diễn cũng không biết còn có thể làm gì. Hôm sau, cậu cùng Giang Mộ Li sắp xếp lại ghi chú khảo sát mấy ngày qua, rồi bàn nhau có nên đi đến vùng ngoại ô của trấn Phúc Lâm xem thử không.
Họ muốn xem nơi mà hầu đồng của Phùng Thánh Quân từng nhắc – nơi "chuyên lo chuyện của phụ nữ" – rốt cuộc là như thế nào.
Trong tưởng tượng của Ôn Diễn, chỗ đó chắc chỉ là vài ngôi miếu đơn sơ. Dù xây ở ngoại ô không được hoành tráng, nhưng chắc cũng không quá tệ.
Nhưng khi đến nơi, Ôn Diễn mới phát hiện, nơi đây hoàn toàn khác biệt với sự náo nhiệt, phồn hoa của thị trấn Phúc Lâm.
Chiều tà gần đến, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu phủ kín núi đồi hoang vắng.
Vài ngôi miếu nhỏ rải rác trên sườn núi, đơn sơ, xập xệ, từ xa nhìn giống như những hộp diêm cũ bị ai đó vứt bỏ. Chỉ cần một trận gió mạnh là có thể bị cuốn đi – hoàn toàn không thể so sánh với những ngôi đại miếu đông đúc trong trấn.
Hai người nhanh chóng đi xem từng ngôi miếu một.
"Thì ra những ngôi miếu này đều thờ phụ nữ." Ôn Diễn dường như hiểu ra điều gì đó: "Nhưng cũng là miếu, về mức độ hương khói, kiến trúc, hay số lượng thì đều khác một trời một vực với những gì chúng ta đã thấy trước đó."
"Diễn Diễn, em cảm thấy điều này không công bằng đúng không?" Giang Mộ Li hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!