Có lẽ vì nghĩ rằng khách sẽ cảm thấy mình xui xẻo, cô gái kia lúc dẫn hai người đến phòng vẫn cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn họ lấy một lần.
Trong lòng Ôn Diễn có chút khó chịu.
Cô gái này nhìn còn rất trẻ, có lẽ tuổi còn nhỏ hơn cả cậu. Lẽ ra bây giờ đang được tận hưởng cuộc sống học đường, chăm chỉ học hành thì lại phải mang thai đi làm thuê, còn bị mắng chửi bởi một ông chủ độc ác.
"Là phòng này, nếu có yêu cầu gì, có thể gọi điện thoại trong phòng bất cứ lúc nào."
Cô gái nhẹ giọng nói xong, vừa định rời đi thì Ôn Diễn gọi lại: "Ngày mai bọn tôi định đi dạo quanh trấn, có chỗ nào vui chơi hay ho mà cô có thể gợi ý không?"
Cô gái khựng lại một chút, rồi lấy bút và sổ ghi chú từ túi tạp dề ra, nghiêm túc viết lên đó. Viết xong cô xé trang giấy ra đưa cho Ôn Diễn.
Chữ viết trên giấy rất ngay ngắn, rõ ràng, cô còn cẩn thận vẽ cả một bản đồ sơ lược.
Thời nay ai cũng quen gõ chữ, hiếm có người còn viết đẹp như vậy. Ôn Diễn không khỏi khen ngợi: "Cảm ơn, chữ cô đẹp thật đấy."
Cô gái hơi vén tóc bên tai, ngượng ngùng đáp: "Lúc học cấp hai thì gia đình không cho học tiếp nữa. Chữ này là tôi tự mua vở luyện viết về tự tập đấy."
Ôn Diễn nghẹn họng, không biết nói gì.
Tuy rằng trước đó đã biết một vài nơi ở khu vực phía Đông Nam còn rất phong kiến lạc hậu, nhưng cậu không ngờ lại đến mức này.
Cô gái này ngay cả chương trình giáo dục bắt buộc 9 năm còn chưa học xong.
"Từ Tiểu Vũ, sao lại lười biếng hả!"
Một giọng mắng chói tai vang lên. Một người phụ nữ trung niên tóc xoăn, trang điểm lòe loẹt hùng hổ bước về phía họ.
Đó là vợ của ông Văn – bà chủ nhà trọ tên là Tôn Phượng Kiều.
Ôn Diễn thấy vậy thì phát hiện Từ Tiểu Vũ bắt đầu run rẩy, tay nắm chặt tạp dề. Gương mặt vốn đã xanh xao nay càng trắng bệch hơn.
"Bảo tiếp khách cho đàng hoàng, biết rót nước thì rót, biết dọn dẹp thì dọn! Cái đồ lười nhác, lại trốn ở đây tán chuyện với khách hả? Đừng tưởng tao không biết bản tính lười biếng của mày lại tái phát!"
Từ Tiểu Vũ mím môi run rẩy: "Con không có..."
"Không có cái đầu mày! Cái đồ con gái mất nết còn dám nói dối!"
"Cô ấy thật sự không có làm gì sai." Ôn Diễn đứng chắn trước mặt Từ Tiểu Vũ: "Bọn tôi còn phải cảm ơn cô ấy nữa, cô ấy giúp đỡ bọn tôi rất nhiều."
Bị khách bênh vực, Tôn Phượng Kiều tuy không vừa lòng nhưng cũng không dám làm căng, chỉ lườm Từ Tiểu Vũ một cái đầy oán hận: "Không phải vì cái bụng bầu thì ai thèm quan tâm. Cứ tưởng mình quý hóa lắm chắc."
Nhắc đến đứa bé, nước mắt kìm nén trong mắt Từ Tiểu Vũ cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng Tôn Phượng Kiều vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục lải nhải mấy câu nghe không rõ vì dùng ngôn ngữ địa phương, nhưng Ôn Diễn cũng hiểu là đang chửi rủa rất khó nghe và độc mồm.
Lúc này, Giang Mộ Li – người từ nãy đến giờ vẫn im lặng – cuối cùng cũng lên tiếng:
"Thật là chẳng thay đổi gì. Từ ngày các người sinh ra, đã bắt đầu giết hại đồng loại, ăn thịt đồng loại, làm nhục đồng loại."
"Loài người các người, khác với động vật ở chỗ biết hành hạ chính đồng loại của mình."
Ôn Diễn giật mình vội kéo hắn ra xa.
May mắn là những lời Giang Mộ Li nói chẳng ai hiểu, chứ nếu không chắc Tôn Phượng Kiều sẽ lập tức đuổi cả hai người ra khỏi nhà.
Để xoa dịu tình hình, Ôn Diễn đành tiếp tục dùng "năng lực của tiền bạc", chuyển thêm 500 tệ vào tài khoản nhà trọ, nói là tiền boa cho Từ Tiểu Vũ.
Cậu lo rằng Tôn Phượng Kiều sẽ tiếp tục làm khó cô gái, nên mới cố tình đưa thêm để bà ta nguôi giận. Dù sao thì vì số tiền đó, có lẽ bà ta cũng sẽ không gây chuyện nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!