Chương 3: Nghi thức tang lễ (1)

Ôn Diễn đang đứng ở sân, trước lu nước rửa mặt.

Đêm đen đã qua, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, dòng nước lạnh buốt khiến cậu dần dần lấy lại chút lý trí.

Dù trong thôn Nam Hòe mọi thứ đều toát lên vẻ kỳ quái, cậu cũng không thể chỉ dựa vào vài lời đồn đoán hay truyền thuyết dân gian mà tin tưởng có phép màu người chết sống lại.

Hôm nay là tang lễ của Giang Mộ Li, đợi lễ tang kết thúc, quan tài sẽ được chôn cất tại nghĩa trang trên núi.

Ôn Diễn lại vốc một vốc nước lạnh lên, mạnh mẽ tạt lên mặt.

Tiết trời xuân se lạnh, hai tay cậu bị đông đến đỏ bừng, các khớp tay run lẩy bẩy.

Chuyện âm giới, vẫn là quá xa vời.

Trừ khi tận mắt chứng kiến, bằng không thật khó tin được.

***

Sau khi chỉnh trang bản thân xong, Ôn Diễn đến nhà cũ của gia tộc họ Giang từ rất sớm. Thi thể Giang Mộ Li vẫn chưa được nhập quan, chỉ có thể tạm thời đặt tại đây.

Mới có một ngày không gặp mà Ôn Diễn đã cảm thấy như cách ba thu, cậu thật sự rất nhớ hắn.

Gia tộc họ Giang ít người, đời sau lại hiếm hoi, căn nhà cũ rộng lớn trống rỗng, lâu không có ai ở nên âm khí nặng nề, chỉ có Giang Triều đứng thẳng trong gian phòng kế bên, mỉm cười vẫy tay gọi Ôn Diễn.

Vì Ôn Diễn là người thân duy nhất của Giang Mộ Li còn lại trên đời nên Giang Triều đề nghị cậu chủ trì tang lễ sắp tới.

Nghe vậy, Ôn Diễn hoảng loạn. Cậu hoàn toàn không hiểu lễ nghi tang ma của thôn Nam Hòe, lỡ như không thể tiễn Giang Mộ Li đi một cách trọn vẹn thì biết làm sao?

"Đừng lo, cậu sẽ làm tốt thôi." Giang Triều nhìn cậu, trấn an: "Có chú ở đây mà."

Ôn Diễn theo phản xạ lùi lại một chút.

Trong khoảnh khắc đó, cậu dường như cảm nhận được sự hiện diện của Giang Mộ Li trên người Giang Triều.

Cảm giác thân thuộc đến đáng sợ.

Nhưng ngay giây sau, cảm giác đó lập tức biến mất.

Chẳng lẽ là do hai người họ là chú cháu thân thiết?

"Bạn học Ôn à."

Ôn Diễn giật mình, lùi thêm một bước.

Giang Triều dường như không nhận ra sự hoảng sợ của cậu, cầm một cái khay gỗ cổ kính trên bàn, đưa đến trước mặt cậu.

Đó là một bộ tang phục màu trắng tinh.

Người thân mặc tang phục trong đám tang.

Có nơi quy định vợ phải để tang chồng, có nơi thì không, xem ra thôn Nam Hòe vẫn còn giữ nghi thức cổ xưa, khá nghiêm khắc trong vấn đề này.

"Cậu có ngại không?" Giang Triều hỏi.

Ôn Diễn lắc đầu.

Tuy cậu và Giang Mộ Li chưa chính thức kết hôn, nhưng trong lòng cậu, hắn đã là người yêu trọn đời. Hai người đã hứa với nhau, đợi tốt nghiệp đại học xong sẽ làm đám cưới.

Giang Mộ Li còn mua một cặp nhẫn đính hôn, mỗi người một chiếc, đeo ở ngón tay bên trái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!