Chương 29: Bí mật trong nhà hát (2)

Ôn Diễn cố gắng tặng cho Thần một cái hôn gió.

Một cái xúc tu trong số xúc tu của thần lập tức "vèo" một cái chụp lấy nụ hôn ấy. Những xúc tu còn lại rung rẩy đầy ghen tị, như thể đang tức tối vì không được may mắn như cái xúc tu kia.

Làm ơn đi, đó là nụ hôn gió của Diễn Diễn đấy!

Thần đầy vẻ mong chờ, cọ cọ hai cái xúc tu lại gần nhau: "Diễn Diễn, còn hôn thật đâu?"

Ôn Diễn nói: "Không phải tôi đã hôn gió cho ngài rồi sao?"

Thần nghiêng đầu: "?"

Ôn Diễn đáp rất lý lẽ: "Hôn gió cũng là hôn mà."

Thần ngẩng cao xúc tu kiêu hãnh rồi lập tức cụp xuống.

Ôn Diễn cảnh cáo thần: "Được một tấc lại muốn tiến một thước sẽ làm tôi giảm thiện cảm với ngài đó."

Thần lập tức giật mình, xúc tu run run rồi lại đắc ý ngúng nguẩy.

"Diễn Diễn có thiện cảm với ta!"

Phải có thiện cảm thì mới có cái gọi là giảm thiện cảm chứ, đúng không?

Vui quá là vui ^_^

"Ngài mau thực hiện lời hứa đi." Ôn Diễn kéo dài giọng, cố ý tỏ ra nghi ngờ: "Không phải là ngài không làm được đó chứ? Làm được thì làm, không được thì thôi. Không làm được cũng không có gì mất mặt, đừng cố quá."

"......"

Xúc tu cong cong xinh đẹp của thần lại lập tức cụp xuống.

Được rồi! Lại là cái kiểu không tin thần làm được! Vì sao Diễn Diễn luôn cảm thấy thần bất lực như vậy!

Thần tức đến phát điên!

Thắt lưng Ôn Diễn siết lại, một cái xúc tu rất dịu dàng cuốn lấy cậu, không hề làm đau.

Thần nâng Ôn Diễn lên trước mặt, đôi mắt của thần là mắt kép, do vô số mắt nhỏ cấu thành.

Mỗi mắt nhỏ tròn xoe như mặt trăng rằm. Nếu mặt trăng đến gần Trái Đất như vậy, người trên Trái Đất có khi cũng phát điên vì không chịu nổi. Mà nếu chẳng may nhìn thấy vô số mặt trăng như vậy cùng lúc, e là tinh thần con người sẽ bị vặn vẹo, trở thành xác không hồn.

Tinh thần cũng như thể xác, dễ rữa nát, khó duy trì – rất nhiều người không hiểu được đạo lý này.

Nhưng Ôn Diễn hiện giờ đang đối diện vô số mặt trăng to lớn ấy lại vẫn tỉnh táo, rồi dần dần đắm chìm vào. Mỗi một mặt trăng đều chan chứa tình yêu mãnh liệt khiến ý thức của cậu sụp đổ trong đó.

Cậu được Dị Thần Cổ Điệp nâng niu cẩn trọng, bay từ biển sâu đen kịt lên.

Ngay khoảnh khắc rời khỏi, con bướm xấu xí quái dị đó lượn giữa không trung, hóa thành một người đàn ông đẹp trai rực rỡ.

Sau lưng hắn còn sót lại ba cặp cánh bướm đen nhánh, trải rộng giữa không trung, tạo nên đối lập hoàn toàn với dáng người cao gầy thanh thoát của hắn.

Vừa tà ác vừa thần thánh, mâu thuẫn mà hòa hợp.

Hắn ôm lấy Ôn Diễn đã bất tỉnh.

Biển đen cuộn sóng, hóa thành hàng ngàn chiếc móng vuốt đen nhánh như lửa dữ, lao đến điên cuồng muốn bắt lấy họ, xé họ thành từng mảnh.

Trong khung cảnh hỗn loạn đó, Giang Mộ Li như một con bướm đen với chiếc đuôi phượng yếu ớt, đang lạc trong bụi gai đầy máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!