Nhà hát lớn Hồng Thành tọa lạc tại khu vực phồn hoa nhất thành phố.
Nơi đó là trung tâm thành thị, xe cộ tấp nập, người đi lại đông đúc, hai bên đường là những trung tâm thương mại với mặt kính sang trọng, khí thế hiện đại tràn ngập khắp nơi.
Dù nghĩ thế nào thì nơi đây cũng chẳng có tí liên hệ nào với nơi âm u rùng rợn như Thiên Thọ Đường.
Triệu Nghệ Thành không nhịn được lại hỏi Ôn Diễn: "Cậu chắc chắn là chỗ này thật hả?"
Ôn Diễn đáp: "Quan lại Ông Tử Huyền, ở cuối đời từng bị giáng chức về Hồng Thành. Khi ấy ông đã lớn tuổi, trong lòng mang nhiều khổ đau, chẳng bao lâu thì qua đời."
"Theo các học giả sau này nghiên cứu, vị trí hiện tại của Nhà hát lớn Hồng Thành rất có khả năng chính là nơi chôn cất của ông ấy."
Triệu Nghệ Thành tròn mắt: "Tôi nhớ Ông Tử Huyền là nhân vật trong sách Ngữ Văn, thi đại học năm đó còn ra đề nữa mà – là nhà văn nổi tiếng thời Bắc Tống, giỏi thư pháp và điêu khắc."
Ôn Diễn gật đầu bất đắc dĩ: "Đúng vậy. Thật đáng tiếc là chúng ta phải gặp ông ấy theo cách này."
Lúc ấy hoàng hôn đã buông xuống, toàn bộ đường phố dần lên đèn, những bức tường kính sáng rực, lấp lánh rực rỡ.
Thế nhưng trong sự phồn hoa ấy, một luồng khí lạnh lẽo, bất an lại đang lặng lẽ lan tỏa.
Nhà hát lớn lẽ ra phải là công trình nổi bật của Hồng Thành, giờ đây lại như một con quái vật âm thầm ẩn mình trong bóng tối, chờ hai người tự chui đầu vào lưới để rồi nghiền nát họ thành máu, thịt và xương cốt kêu răng rắc.
Ngay khi Ôn Diễn và Triệu Nghệ Thành đặt chân vào khu vực quanh nhà hát, một cảm giác âm lạnh lạ thường lập tức chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến đầu.
Họ như đã bước qua một ranh giới vô hình, tiến vào vùng cấm nguy hiểm, hoàn toàn cách biệt với thế giới náo nhiệt bên ngoài.
Phía trước là hai cánh cửa pha lê lớn của nhà hát, đóng chặt như cánh cổng địa ngục, lặng lẽ chờ ai đó mở ra.
Không ai biết sau cánh cửa ấy sẽ là ác quỷ kinh hoàng tràn ra, hay chính họ sẽ bị hút vào và trở thành một phần trong đó.
Triệu Nghệ Thành không ngừng day thái dương, mặt mày nhăn nhó: "Đau đầu quá... cảm giác như huyết áp tôi tăng cao, muốn nổ não luôn ấy."
Ôn Diễn an ủi: "Không đâu, nếu có tan vỡ thì chỉ là tinh thần của cậu thôi."
Triệu Nghệ Thành trợn mắt: "Cảm ơn nha, cậu an ủi hay thật đấy."
Ôn Diễn nói: "Lần này chúng ta vào, có thể sẽ không trở ra được đâu. Giờ hối hận vẫn còn kịp."
Triệu Nghệ Thành mặt trắng bệch: "Làm nghề báo như tôi, giác ngộ đó tôi vẫn có."
Ôn Diễn gật đầu: "Tùy cậu thôi."
Hai người nhắm mắt lại, mỗi người một bên, dùng sức đẩy cánh cửa lớn.
Thế nhưng trái với tưởng tượng về một nơi luyện ngục đáng sợ, bên trong nhà hát hoàn toàn không kinh hoàng như họ nghĩ.
Trái lại còn vô cùng náo nhiệt và lộng lẫy.
Sảnh lớn được trang trí chủ yếu bằng hai màu đỏ và vàng kim, ba tầng khán đài đông nghịt người, chật kín không còn chỗ trống.
Vô số hình người màu đen ngồi ngay ngắn trên ghế nhung đỏ, đồng loạt há miệng tươi cười, vỗ tay reo hò theo một nhịp điệu rộn ràng.
Tiếng hoan hô vang rền như sấm.
Khi khán phòng yên lặng trở lại, một tấm màn đỏ như máu chầm chậm kéo lên, lộ ra sân khấu nơi những hình người đen đặc bước ra trình diễn.
Từng người mặc y phục sặc sỡ, hoặc giáp trụ long lanh, hòa nhịp cùng tiếng nhạc kim châu ngọc vọng vang lảnh lót.
Một hình người đen mang trang phục quan văn thời Tống bước ra, giọng hát kéo dài, xướng lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!