Chương 27: Mất tích (2)

Mấy ngày gần đây, Hồng Thành liên tục xảy ra những vụ mất tích bí ẩn, dù phần lớn nạn nhân là người lớn tuổi, nhưng cũng không thiếu những người trung niên và thanh niên.

Sau khi cảnh sát điều tra, họ phát hiện tất cả các vụ mất tích này đều có liên quan đến một tổ chức tên là Thiên Thọ Đường – nơi được cho là bán thực phẩm chức năng giả dưới hình thức lừa gạt người già và trung niên, hành vi phạm tội có tổ chức.

Cảnh sát mặc thường phục đã phục kích gần nhà một trong các nạn nhân tên là Trương Quan Diệp và cuối cùng bắt được một nhân viên của Thiên Thọ Đường.

Kẻ tình nghi bị bắt rất bình tĩnh, thậm chí còn tươi cười, hoàn toàn không có biểu hiện kháng cự.

Trái lại, Trương Quan Diệp thì vô cùng kích động, chạy đến phản đối:

"Họ cho tôi Vô Lượng Thánh Thủy là có lòng tốt, chưa từng lấy của tôi một đồng nào!"

"Con trai ruột của tôi quanh năm suốt tháng không thèm hỏi han tôi, trong khi người ta ba bữa lại đến, trò chuyện, mua đồ, dọn dẹp nhà cửa cho tôi."

"Các người không thưởng cho họ còn bắt họ, là sao?"

"Cảnh sát không thể tùy tiện bắt người được! Đồ tào lao!"

Trương Quan Diệp mắng chửi lớn tiếng, thậm chí còn muốn có hành vi quá khích, làm hiện trường hỗn loạn và khó xử vô cùng.

Tối cùng ngày, ông ta cũng mất tích.

Việc người mất tích ngày càng nhiều khiến vụ án vốn đã rắc rối càng trở nên ly kỳ, u ám hơn.

Triệu Nghệ Thành – một phóng viên – quyết tâm theo đuổi tin tức lớn này. Càng tìm hiểu, cậu ta càng có động lực. Cậu ta liên hệ với con trai Trương Quan Diệp là Trương Phàm, kiên quyết muốn điều tra vụ việc đến cùng.

Không ngờ khi vừa nghe đến vụ việc, Trương Phàm lập tức hoảng sợ như gặp ma, liên tục lắc đầu nói: "Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết."

Phản ứng đó càng khiến Triệu Nghệ Thành nghi ngờ. Cậu ta năn nỉ, phân tích, thuyết phục mãi Trương Phàm mới miễn cưỡng đồng ý nói chuyện.

Triệu Nghệ Thành định chọn nơi yên tĩnh như quán cà phê để phỏng vấn, nhưng Trương Phàm khăng khăng đòi nói chuyện ngoài trời, dưới ánh nắng gay gắt.

Khi ngồi dưới nắng, tinh thần Trương Phàm mới ổn định hơn một chút và bắt đầu kể lại: Từ lúc ba anh ta tiếp xúc với Thiên Thọ Đường, ông ta dần trở nên kỳ quái, suốt ngày ở nhà tập Thái Cực quyền, nhưng động tác lại chẳng giống Thái Cực gì cả, mà giống thứ tà thuật quái lạ.

"À, ông còn hát nữa."

Triệu Nghệ Thành hỏi: "Hát bài gì?"

Trương Phàm ngân nga điệu nhạc Ode to Joy (Khúc ca niềm vui):

"Ánh sáng thiêng liêng rực rỡ chiếu khắp thế gian. Trong tim ta tràn đầy nhiệt huyết, bước vào thánh điện của ngươi..."

Triệu Nghệ Thành thắc mắc: "Sao lại hát bài đó? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

Trương Phàm lắc đầu: "Làm sao tôi biết."

Triệu Nghệ Thành hỏi tiếp: "Vậy điều gì khiến anh sợ đến thế?"

Trương Phàm cúi đầu, run rẩy, bấu tóc, sau một hồi lâu mới run run châm thuốc và nói: "Hôm đó, ba người của Thiên Thọ Đường bị bắt, sau đó công an gọi tôi đến, bảo có video thẩm vấn nghi phạm muốn cho tôi xem vì tôi là người nhà. Tôi tưởng họ có manh mối gì về ba tôi nên vội vã chạy đến."

"Tôi thật sự hối hận."

"Chuyến đi đó là trải nghiệm kinh hoàng nhất, đen đủi nhất đời tôi."

***

Trong video giám sát quá trình thẩm vấn, nhân viên Thiên Thọ Đường vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn không có chút lo lắng hay sợ hãi nào.

Thực tế thì trong đời thật, hiếm có nghi phạm nào có thể giữ được bình tĩnh như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!