Vừa nói ra câu đó, bản thân Ôn Diễn cũng chẳng còn muốn đi học nữa rồi.
Lúc này, tâm trạng của cậu so với chủ nhân khi đi làm bị chó lớn quấn lấy thì còn hơn thế nữa.
Cậu lại bị Giang Mộ Li đè ra hôn một lúc lâu, mới khó khăn thoát được ra ngoài.
Khi đi ngang qua khu vườn trong khu dân cư, Ôn Diễn bỗng phát hiện nhóm ông bà già tập Thái Cực quyền ở đó bỗng nhiên đông lên hẳn.
Trước kia chỉ lác đác vài người, ai nấy luyện riêng biệt. Giờ thì khác, họ mặc đồng phục lụa trắng, áo dài quần dài, xếp thành hàng chỉnh tề, từng động tác đồng loạt như một.
Dưới ánh nắng sớm rực rỡ, khuôn mặt họ thoáng có chút mơ hồ.
Mỗi lần Ôn Diễn đến trường gần đây đều gây ra không ít xôn xao. Nhưng không phải vì cậu, mà vì những người hâm mộ của Giang Mộ Li đều đến hỏi han tình hình thần tượng của họ.
Trong trí nhớ của họ, Giang Mộ Li vẫn đang nghỉ học vì bệnh, không ai biết hắn thực ra là người đã "sống lại từ cõi chết".
Ôn Diễn ứng phó với sự quan tâm của mọi người, lòng đầy lo lắng và bất an.
Cậu biết rất rõ, dù đã thực hiện được điều ước thì sinh mệnh sống lại này vẫn có thời hạn. Giang Mộ Li thì mang bệnh nặng, có thể qua đời bất cứ lúc nào.
Từng mất rồi tìm lại, rồi lại sợ mất thêm lần nữa – khổ đau của thế gian chắc cũng chỉ đến thế là cùng.
Cậu thậm chí không dám đối mặt với cái chết.
***
Buổi trưa, Ôn Diễn đến căng
-tin ăn cơm. Tuy không thấy ngon miệng, nhưng vẫn gọi một tô lẩu cay toàn rau, nhẩn nha gặm từng lá cải.
Một nam sinh bưng khay ngồi xuống đối diện cậu, tiện tay đẩy một chai Sprite về phía cậu.
Ôn Diễn ngẩng đầu: "Triệu Nghệ Thành? Sao cậu lại ở đây?"
Triệu Nghệ Thành là bạn học chung cấp ba với Ôn Diễn, coi như bạn cũ.
Cậu ta học ngành Báo chí ở khoa bên cạnh. Trước kia, Giang Mộ Li từng dẫn đội bóng rổ trường đoạt giải quán quân, từng bị Nghệ Thành bám theo phỏng vấn. Giao tiếp qua lại nhiều lần, nên hai người cũng quen thân hơn.
Sau vài câu chuyện phiếm, Triệu Nghệ Thành vào chủ đề chính.
"Chiều nay cậu có rảnh không?"
Ôn Diễn hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tôi hẹn phỏng vấn một người, ngay trong khu của cậu. Tôi không quen đường ở đây, nếu cậu có thời gian thì đi cùng tôi nhé."
"Ngại quá, tôi tính về sớm một chút để ở bên bạn trai."
"Thôi được." Triệu Nghệ Thành nhún vai bất đắc dĩ.
"Cậu định phỏng vấn ai vậy? Khu tôi có người nổi tiếng nào đâu." Ôn Diễn ngạc nhiên.
"Một người bị hại vì thực phẩm chức năng."
Triệu Nghệ Thành tức tối nói: "Giờ mấy loại thực phẩm chức năng dành cho người già lừa đảo ngày càng trắng trợn. Vài người bạn của tôi đều than phiền, nói người lớn trong nhà đột nhiên mê mẩn một loại sản phẩm tên là "Thiên Thọ Đường"."
Thấy sắc mặt Ôn Diễn hơi thay đổi, cậu ta vội hỏi: "Chẳng lẽ nhà cậu cũng có người bị lừa?"
"Tôi..." Ôn Diễn gõ nhẹ ngón tay lên mép khay thức ăn: "Tôi nghĩ là nên đi cùng cậu một chuyến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!