Chương 22: Hồn về chốn cũ (3)

Ôn Diễn sững người.

Giang Mộ Li nói: "Hiện giờ chúng ta đang ở nơi giao nhau giữa hai vũ trụ, chỉ cần bước thêm một bước nữa là có thể quay về nơi đó."

Ôn Diễn lúng túng hỏi: "Tại sao chúng ta lại phải đến một nơi chẳng có gì như vậy?"

"Vì chúng ta vốn không thuộc về vũ trụ này. Thế giới loài người vĩnh viễn không thể trở thành nơi dung thân của chúng ta."

Giọng Giang Mộ Li dần mang theo nỗi buồn và giận dữ.

"Chúng ta vốn nên luôn ở bên nhau, nhưng các vị thần tham lam của địa cầu mơ ước sức mạnh của em rồi gán cho em tội danh vô lý, khiến chúng ta phải chia lìa sinh tử."

Ôn Diễn ngơ ngác, cậu không hiểu Giang Mộ Li đang nói gì nhưng tim lại bỗng đau nhói không rõ lý do.

"Diễn Diễn." Giang Mộ Li chăm chú nhìn cậu: "Em không cần phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần nói cho anh biết trái tim em hướng về đâu."

"Em muốn quay lại "Nghĩa địa hư vô" với anh, hay vẫn yêu thế giới loài người hơn?"

"Em... Dù em vẫn luôn sống một mình, nhưng thật sự rất ghét cảm giác cô đơn." Ôn Diễn cắn môi: "Em chỉ muốn giống như bây giờ, mãi mãi không thay đổi."

Cậu nhìn thấy biểu cảm trên mặt Giang Mộ Li, ngay khi vừa nói ra câu đó, bỗng trở nên buồn bã đến nao lòng.

"Không được sao?"

Giang Mộ Li lắc đầu rồi lại nở một nụ cười rạng rỡ.

"Không sao cả, anh đã đoán được em sẽ chọn như vậy. Em trước đây vốn như thế, luôn mong đợi rời khỏi "Nghĩa địa hư vô", trong lòng đầy khát khao với sự náo nhiệt của thế giới loài người."

Hắn giơ tay khẽ vuốt gương mặt Ôn Diễn: "Yên tâm đi, có anh ở đây, em muốn gì anh cũng sẽ cho em cái đó."

"Dù là các thần trên Thiên đạo hay là quy luật của Lục đạo luân hồi, anh cũng sẽ tìm cách xóa bỏ tất cả, mang hành tinh em yêu đến trước mặt em."

"Chỉ là trước khi điều đó xảy ra, em có thể sẽ phải trải qua những chuyện rất buồn."

"Nhưng anh hứa, mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua thôi."

Tờ giấy đã bị gấp đến một trăm lần được trải ra, chỉ còn lại một tờ mỏng nhẹ.

Một cơn choáng váng không trọng lực đột nhiên ập đến khiến Ôn Diễn giật mình tỉnh dậy.

Ánh sáng mặt trời mờ mờ xuyên qua tấm lều, bên ngoài vang lên tiếng nói cười vui vẻ.

Giang Mộ Li ló đầu vào: "Diễn Diễn, dậy ăn sáng nào."

"Ừm, em ra ngay đây."

Ôn Diễn đang chuẩn bị chui ra khỏi túi ngủ thì chợt nhận ra trong tay mình đang nắm chặt một vật gì đó.

Mở tay ra nhìn thì thấy một tờ giấy nhàu nát.

Là tờ giấy xé từ cuốn sổ bài tập, không biết từ lúc nào đã bị gấp đi rất nhiều lần, trên đó bằng nét bút đơn giản vẽ hai chùm tia sáng, giống như mô phỏng sơ đồ của vũ trụ quan sát được.

Ôn Diễn nhớ lại, tối qua Giang Mộ Li đã nói với mình rất lâu về những điều huyền bí của vũ trụ và cậu đã ngủ quên trong lúc lắng nghe.

Giọng nói của Giang Mộ Li như có ma lực, có thể khiến người khác đắm chìm trong cảnh tượng do hắn tạo ra.

Ôn Diễn chỉnh trang bản thân, bước ra khỏi lều, cùng Giang Mộ Li thưởng thức cảnh đẹp vùng núi trong ánh nắng sớm và tận hưởng bữa sáng ngon lành.

Nếu thời gian có thể ngừng lại mãi ở khoảnh khắc này thì thật tốt biết bao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!