Chương 20: Hồn về chốn cũ (1)

Trên đường về trường, Ôn Diễn cứ lơ mơ như đang mơ.

Dù cho là mơ đi nữa, cậu cũng chẳng bao giờ dám mơ một giấc mơ đẹp như thế.

Giang Mộ Li đưa cậu về đến ký túc xá, hỏi: "Muốn anh đi cùng lên không?"

Ôn Diễn ngẩn ra gật đầu một chút, rồi lại vội vàng lắc đầu.

"Về nghỉ sớm đi." Giang Mộ Li nói.

Ôn Diễn cứng nhắc gật đầu như người máy.

Cậu bước đi được mấy bước, quay đầu lại thấy Giang Mộ Li đang cười, vẫy tay chào cậu.

Cậu lại đi tiếp mấy bước nữa, quay đầu lại, Giang Mộ Li vẫn đứng ở đó.

Khi cậu trở vào phòng ký túc, đứng ở ban công nhìn xuống, Giang Mộ Li vẫn đang đứng dưới ánh đèn đường, xung quanh phủ một lớp ánh sáng mờ mờ.

Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười rạng rỡ với cậu.

"Ngủ ngon nhé."

Ôn Diễn cũng muốn nói với hắn "ngủ ngon", nhưng cổ họng nghẹn lại, cậu chỉ có thể mấp máy môi tạo thành khẩu hình.

Ngủ ngon.

Đã bao lâu rồi chưa có ai nói với cậu câu "ngủ ngon"? Ngay cả bản thân cậu cũng không nhớ rõ.

Trời đêm bắt đầu lất phất những bông tuyết đầu mùa, dưới ánh đèn đường, từng bông tuyết óng ánh như đang lơ lửng trong vũ trụ.

Một cơn tuyết đầu mùa yên ả và đẹp đẽ.

Thành phố này vào mùa đông thường chỉ có mưa, hiếm khi có tuyết.

Ôn Diễn nằm trên giường, trùm kín chăn rồi lại đột ngột bật dậy.

Khoan đã...! Vậy lời Giang Mộ Li nói hôm nay có nghĩa là... anh ấy tỏ tình với mình sao?

Mình thực sự được Giang Mộ Li tỏ tình?

Ôn Diễn bấm mạnh vào cánh tay mình, đau thật, chưa chắc, lại véo thêm một cái.

Đau đến mức nước mắt cũng trào ra.

Xem ra không phải đang nằm mơ.

Vậy thì... chẳng lẽ là Giang Mộ Li đang nằm mơ à? Nếu không thì sao hắn lại tỏ tình với mình được?

Hắn rốt cuộc thích mình ở điểm nào chứ? Mắt có vấn đề à?

Ôn Diễn trằn trọc trên giường cả đêm, mãi đến khi trời mờ sáng mới thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, điện thoại hiện thông báo Giang Mộ Li gửi lúc 7 giờ sáng, nói đang đứng dưới ký túc xá chờ cậu. Nhưng giờ đã 10 giờ rồi.

Ôn Diễn hốt hoảng lao ra ban công, thấy Giang Mộ Li vẫn còn đang đứng đó, mặt mũi và mũi đỏ bừng vì lạnh, hai tay không ngừng xoa xoa.

Thấy cậu, hắn lập tức vui vẻ vẫy tay.

Tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng sáng trong như pha lê, nụ cười của Giang Mộ Li còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!