Ôn Diễn từng tra cứu về thôn Nam Hòe trên mạng, nhưng đáng tiếc là không tìm được lấy một tấm ảnh nào.
Thời buổi này công nghệ vệ tinh phát triển đến vậy, vậy mà lại không thể chụp được một hình ảnh nào có liên quan đến thôn này, thật sự khiến người ta khó hiểu.
Ôn Diễn chỉ có thể lý giải rằng thôn Nam Hòe quá hẻo lánh, quá biệt lập.
Trong tưởng tượng của cậu, thôn Nam Hòe giống như chỉ tồn tại trong những bức tranh cổ — đẹp đẽ, nguyên sơ nhưng lại vô cùng mong manh, bất kỳ yếu tố công nghệ hiện đại nào cũng có thể làm tổn hại đến nó, khiến nó như một ảo ảnh trong mơ.
Trăm nghe không bằng một thấy, Ôn Diễn ngẩng đầu nhìn về phía trước — ngôi làng trước mắt, nằm giữa những dãy núi xanh rì, thật sự giống hệt với những gì cậu từng tưởng tượng.
Không rõ là thôn Nam Hòe được xây dựng từ chính những hình ảnh trong trí tưởng tượng của cậu, hay là do số phận đã an bài, giữa cậu và ngôi làng này vốn đã có sợi dây liên kết vô hình?
Ôn Diễn đặt tay lên quan tài, nhẹ giọng nói: "Về đến nhà rồi."
Tin tức Giang Mộ Li được đưa về quê nhanh chóng lan khắp làng, người dân kéo đến rất đông. Đón tiếp Ôn Diễn là một thanh niên có vẻ ngoài bình thường, không cao cũng không thấp, kiểu người mà nếu đứng trong đám đông thì chẳng ai để ý.
Nếu như Giang Mộ Li là một tuyệt tác tinh xảo do thần thánh tạc nên, thì người này giống như một sản phẩm làm từ đất sét được nặn đại cho có. Không thể so sánh nổi.
Nếu không vì anh ta vừa cất lời là cả đám người lập tức im bặt thì Ôn Diễn cũng chẳng để tâm đến anh ta.
"Chào cậu, tôi là Giang Triều. Đường xa vất vả rồi."
Ôn Diễn gượng cười bắt tay với Giang Triều. Không ngờ chỉ mới chạm tay mà cả người cậu khựng lại.
Lòng bàn tay của Giang Triều ấm nóng như một cục than, lập tức khiến những ngón tay đang lạnh buốt của cậu ấm lên.
Nhiệt độ cơ thể của Giang Mộ Li cũng từng ấm áp như thế.
Ôn Diễn vội vàng rút tay lại, sợ bị bỏng, hỏi: "Tôi nên xưng hô với anh thế nào?"
Giang Triều mỉm cười: "Tôi và Giang Mộ Li là cùng tông cùng tộc, xét theo vai vế thì tôi là chú của nó."
Ôn Diễn có chút ngạc nhiên. Cậu chỉ biết cha mẹ của Giang Mộ Li mất sớm, từ nhỏ đã sống tự lập, chưa từng nghe hắn nhắc đến người thân nào trong gia đình.
"Cậu là bạn học Ôn?" Giang Triều nhìn cậu chăm chú, không rời mắt dù chỉ một giây.
Có lẽ do Giang Mộ Li học xa nhà nhiều năm, quan hệ với người thân cũng dần phai nhạt.
Ôn Diễn không nghĩ nhiều, kính cẩn gọi Giang Triều một tiếng "chú Giang", sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn hỏi, khi nào thì có thể tổ chức tang lễ cho Giang Mộ Li?"
"Cậu yên tâm, trong thôn đã có sắp xếp rồi." Giang Triều nói: "Trước mắt việc quan trọng nhất là tìm cho cậu một chỗ nghỉ ngơi đàng hoàng. Tôi đã cho người dọn dẹp căn phòng trống ở nhà Lý Hoa Tú, cậu cứ yên tâm ở lại."
"Nhưng... Lý Hoa Tú bị "ném sảng linh", có sao không?" Một người dân trong thôn không nhịn được lên tiếng.
* Vụ Thành Tử trong "Thái Vi Linh Thư" viết : "Con người có ba hồn bảy phách (vía). Ba hồn bao gồm: Hồn thứ nhất gọi là Thai Quang , hồn thứ hai gọi là Sảng linh và hồn thứ ba gọi là U Tinh . Mỗi tháng cứ ngày mồng 3, 13, 23 là hồn lìa thân xác đi chơi, phải biết phép nhiếp hồn.
* Sảng linh quyết định trí lực, trí tuệ cũng như phản ứng nhanh chậm của con người. Sảng linh chính là một bộ phận của hồn người. Nhiều người bị thiểu năng trí tuệ, chính là Sảng linh đã bị mất.
Giang Triều liếc mắt nhìn người đó một cái đầy lạnh lùng.
"Không, không sao đâu..." Người đó lập tức run rẩy, quay sang giải thích với Ôn Diễn.
"Lý Hoa Tú cũng được lắm, chỉ là đầu óc hơi không tỉnh táo. "Ném sảng linh" là cách nói địa phương của bọn tôi, không có ý gì xấu, cậu đừng để bụng..."
Ôn Diễn hiểu ra — Lý Hoa Tú là người điên.
Trong thuyết ba hồn bảy vía, "sảng linh" là một trong ba hồn, đại diện cho ý thức, cảm xúc và ký ức. Mất đi "sảng linh" nghĩa là người đó đã mất trí.
Một mình nơi đất khách quê người, lại phải ở chung mái nhà với người điên, suốt dọc đường Ôn Diễn cứ thấp thỏm không yên. Nhưng khi thật sự gặp Lý Hoa Tú, cậu lại có phần nhẹ nhõm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!