Ôn Diễn đi cạnh Giang Mộ Li, cứ lẽo đẽo theo sau.
Trên đường đi, không biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía họ, có người ngưỡng mộ, có người tò mò, cũng có ánh nhìn đầy ghen tị.
Từ trước đến nay, Ôn Diễn chưa từng bị ai chăm chú nhìn như thế này.
Cậu hiểu rằng, là vì hiện tại cậu đang đi bên cạnh một người như tự thân tỏa sáng như Giang Mộ Li.
Ôn Diễn cúi đầu, chỉ dám nhìn cái bóng của mình đổ dưới đất đen sì, hoàn toàn không chú ý đến đôi mắt phượng bên cạnh đang đầy ý cười thân thiện, nhưng lại thấp thoáng chút không vui.
Người kia còn cố tình đi gần hơn, như thể muốn che chắn, giống đang bảo vệ một vật quý giá, không muốn người khác nhìn thấy.
"Giang, Giang học trưởng..." Ôn Diễn lấy hết can đảm mở miệng: "Thật sự cảm ơn anh vì đã giúp em tìm lại đồ."
"Đây là lần thứ năm rồi đó." Giang Mộ Li cười nói: "Em đã cảm ơn anh năm lần rồi."
Mặt Ôn Diễn bị nắng phơi đến đỏ rực.
"Nhưng mà, có thể tìm được em thật sự quá tốt." Giang Mộ Li giương chiếc ô đen che nắng của mình ra, nghiêng sang phía Ôn Diễn: "Lúc chưa tìm được em, anh đã nghĩ: nếu không tìm được em thì không được."
"Bởi vì, em rất quan trọng."
Mỗi một chữ hắn nói ra, cảm giác chóng mặt của Ôn Diễn lại tăng thêm một phần. Thời tiết thực sự quá nóng, ánh mặt trời quá chói chang, cậu có cảm giác như mình đang rơi vào một giấc mơ kỳ lạ và hão huyền.
Giấc mộng này giống như bong bóng xà phòng, lấp lánh sắc màu rực rỡ khiến thế giới vốn đen trắng lạnh lẽo của cậu trở nên sáng bừng và đầy màu sắc.
Cậu không dám động, cũng không dám chạm vào, chỉ muốn trước khi bong bóng tan biến, được chìm đắm trong giấc mộng xa xỉ này một chút.
Chỉ một chút thôi là đủ rồi.
***
Giang Mộ Li đi cùng Ôn Diễn đến ký túc xá.
Theo quy định, giường ngủ của tân sinh viên được phân theo số thứ tự sinh viên. Giường số 2 nằm bên phải sát cửa sổ là giường tốt nhất – ánh sáng đầy đủ, lại ít bị người ra vào làm phiền.
Theo thứ tự, Ôn Diễn đáng ra sẽ nằm giường số 2. Nhưng khi đến nơi, cậu phát hiện giường đó đã bị một tân sinh viên khác chiếm mất.
Gia đình của tân sinh viên kia đi đông đủ, người thì trải chiếu, người dọn đồ, hỏi han đủ điều, tỉ mỉ quan tâm.
Ôn Diễn lặng lẽ dời mắt, âm thầm đặt đồ của mình lên giường số 1.
Giường số 1 gần cửa ra vào, bất kỳ âm thanh ồn ào nào ở hành lang cũng nghe rõ mồn một, lại còn gần nhà vệ sinh – là vị trí tệ nhất trong bốn chiếc giường.
Vốn giường số 1 là của tân sinh viên kia, nhưng cậu ta chẳng chào hỏi gì mà tự ý đổi sang giường tốt hơn.
Thế nhưng Ôn Diễn không để tâm. Cậu chẳng vì mấy chuyện nhỏ nhặt như thế mà tranh chấp với người khác. Từ nhỏ đến lớn, sự nhẫn nhịn đã ăn sâu vào xương máu của cậu rồi.
"Khoan đã."
Không ngờ Giang Mộ Li đột nhiên lên tiếng. Hắn bước đến trước mặt tân sinh viên kia, gõ lên thành giường: "Bạn học, cậu có nhầm giường không vậy?"
Tân sinh viên kia sớm đã đoán được sẽ bị chất vấn vì tự ý đổi chỗ, thản nhiên đáp: "Vậy sao? Ngại quá, tôi cũng không rõ lắm. Tôi tới thấy giường trống thì tiện tay để đồ thôi. Dù sao một ký túc xá cũng chỉ có từng đó giường, có gì khác nhau đâu, đúng không?"
"Mà đúng rồi, rõ ràng là con tôi đến trước, chọn trước giường thì có gì sai?" Mẹ cậu ta lườm nguýt nói.
"Chàng trai, sau này các con còn ở với nhau bốn năm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đừng so đo quá." Bố cậu ta cũng chen vào.
Tân sinh viên kia nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm rồi lại tiếp tục chỉ đạo người nhà sắp xếp đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!