Chương 16: Hôn lễ của thần (2)

Ôn Diễn nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không dám đối diện với "chú rể" trước mặt.

Đêm nay là đêm tân hôn của cậu, người lẽ ra phải cùng cậu ngọt ngào chung sống chính là Giang Mộ Li, người thì thầm những lời yêu thương bên tai cậu cũng chỉ có thể là Giang Mộ Li.

Thế nhưng hôm nay, cậu lại bị buộc phải lắng nghe một con quái vật, bằng giọng run rẩy si mê, nói với mình:

"Diễn Diễn, em thật sự quá đáng yêu, ta yêu em, yêu em đến phát cuồng."

"Ta được sinh ra ở đời này là vì em."

"Chỉ cần có thể tìm thấy em, gặp lại em lần nữa thì cho dù phải phá hủy hàng ngàn, hàng vạn tầng địa ngục, ta cũng sẽ không do dự."

Những lời này, ban đầu Ôn Diễn vẫn chỉ nghĩ là hoang đường điên dại. Dù sao thì thần luôn luôn có chút điên cuồng.

Nhưng giờ đây, Ôn Diễn đã hiểu rõ, mỗi một câu mà thần nói với mình đều là sự thật, không hề thêm thắt.

Hai cánh tay uốn lượn ôm lấy eo cậu, vừa dịu dàng lại vừa không cho kháng cự.

Tiếp theo là dây lưng bị cởi ra, từng lớp từng lớp quấn lấy rồi chậm rãi tuột xuống, trông có vẻ được buộc chặt nhưng lại dễ dàng bị tháo tung ra, như thể tồn tại của nó chỉ là để tăng thêm chút thú vị.

Ôn Diễn không vùng vẫy, bởi vì mọi sự phản kháng đều vô nghĩa.

Cậu vùi mặt vào gối, ép mình tưởng tượng người đang ở bên mình là Giang Mộ Li.

Nhưng giữa cậu và Giang Mộ Li trước nay vẫn chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng.

Không phải vì cậu không muốn, mà là vì Giang Mộ Li không nỡ.

Giang Mộ Li sợ cậu đau nên đến phút cuối cùng chỉ ôm cậu vào lòng mà hôn không ngừng, lông mi cậu run rẩy, mũi đổ mồ hôi nhẹ.

Chỉ cần nghĩ đến Giang Mộ Li, trái tim Ôn Diễn lập tức đau đến muốn vỡ nát.

Giang Mộ Li xem cậu như bảo vật, không nỡ chạm vào, vậy mà giờ đây, cậu lại kết hôn với một thần minh tà ác, thậm chí còn phải bị hắn chiếm đoạt, gieo vào cơ thể mình thứ hạt giống ghê tởm, trở thành công cụ sinh sản con nối dõi.

Một cảm giác sa đọa cùng phản bội dâng lên mãnh liệt.

Ôn Diễn đau khổ đến mức bật khóc.

Cậu ngập tràn khổ sở, nhưng lại không thể không chấp nhận hiện thực.

Những chiếc xúc tu dịu dàng lướt qua làn da trắng mịn của cậu, những chiếc răng nanh dữ tợn rụt lại, giống như nụ hôn của người yêu, nhẹ nhàng l**m m*t từng tấc da thịt.

Ban đầu cơ thể Ôn Diễn căng cứng, sau đó không thể khống chế được mà dần dần tan chảy trong kh*** c*m kỳ lạ, lơ lửng như bay.

Chuyện gì xảy ra tiếp theo, không nói cũng biết.

Đôi mắt Ôn Diễn đỏ hoe, phủ một tầng sương mờ, đôi mắt đen trắng rõ ràng giờ trở nên trống rỗng, u ám.

Khi Giang Mộ Li sống lại, cậu phải đối mặt với hắn như thế nào? Một Ôn Diễn từ trong ra ngoài đã bị thần ô uế, còn xứng đáng để được hắn yêu như xưa không?

Trái tim Ôn Diễn tràn ngập tuyệt vọng, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể thuận theo, hiến dâng bản thân cho thần.

Cho dù thần có làm ra những chuyện vượt quá giới hạn đến mức nào đi nữa.

Ôn Diễn cắn chặt môi, từng giây trôi qua như kéo dài cả thế kỷ.

Nhưng điều bất ngờ là, cậu chỉ được nhẹ nhàng đắp chăn lại.

Ôn Diễn run rẩy hỏi: "Rốt cuộc ngài đang định làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!