Chương 14: Địa ngục (3)

Ôn Diễn chết lặng.

Nếu đã vô tội, vậy tại sao thần lại bị đày xuống A Tỳ địa ngục? A Bàng La Sát chẳng phải đã nói rằng gom hết mọi hình phạt lại cũng không đủ để xóa hết nghiệp của thần sao?

"Ngươi, tuy bản thân không tạo nghiệp, nhưng vì..." Bình Đẳng Vương ngừng một chút, như không biết nên gọi như thế nào, nên chỉ mơ hồ lướt qua: "... gánh thay mọi nghiệp."

"Vạn pháp là hư không, nhân quả không sai, nghiệp do mình gánh. Vậy nên, ngươi – kẻ sáng lập ra nhân quả báo ứng – phải mang hết tất cả trên vai."

Lời của Bình Đẳng Vương, Ôn Diễn không hiểu trọn vẹn, chỉ có thể mơ hồ đoán được ý chính.

Chính là, Cổ Điệp Dị Thần tuy không làm gì sai, nhưng vì một lý do nào đó, thần đã ôm hết tất cả những nghiệp vốn không thuộc về mình nên mới bị đày xuống A Tỳ địa ngục chịu khổ.

Thật lòng mà nói, Ôn Diễn rất kinh ngạc. Cậu luôn nghĩ kẻ này quá đáng thật sự, đầy mưu mô, giảo hoạt, giỏi cãi lý, không ngờ lại có lúc ngu dại đến vậy.

Trước phán quyết của Bình Đẳng Vương, Cổ Điệp Dị Thần không có phản ứng nào, chỉ không ngừng phát ra tiếng khóc thương tâm.

Đám cai ngục kéo ra hàng trăm sợi xích dùng để trói thần lại, vừa cười nhạo vừa mắng chửi rồi áp giải thần đi chịu hình.

Trên đường, chúng dùng nhiều cách khác nhau để hành hạ thần: dùng sắt nung đỏ thiêu mắt, đổ kim loại nóng chảy lên cánh của thần.

Chúng muốn nghe thần kêu la cầu xin như những tội nhân khác, nhưng thần vẫn im lặng, như thể không xem mọi thứ đang xảy ra là thật.

Dù không muốn thừa nhận, Ôn Diễn vẫn không khỏi lo lắng cho thần.

Cậu không biết thần đã trải qua điều gì, tại sao trong ánh mắt lại chứa đầy bi thương đến mức khiến những cực hình ở A Tỳ địa ngục cũng trở nên vô nghĩa.

Ôn Diễn cứ thế nhìn thần bị dẫn qua mười sáu địa ngục nhỏ trong A Tỳ đại thành: bị đập gãy xương, lột da rút gân, móc tim mổ bụng, đun sôi xương thịt...

Nhận hết mọi khổ hình.

Từ đầu đến cuối, thần không có lấy một chút phản ứng.

Thần chỉ đắm chìm trong nỗi buồn.

Khi thấy thần thờ ơ trước mọi cực hình, cai ngục báo lại với Bình Đẳng Vương. Không lâu sau, Bình Đẳng Vương hạ một mệnh lệnh khiến tất cả ngục tốt đều chết lặng.

Thần phải bị đưa đến một nơi gọi là Vạn Quỷ Uyên.

Ôn Diễn chưa từng thấy địa danh này trong bất kỳ sách vở nào, chỉ nghe vài mô tả rời rạc.

Nhưng căn cứ theo phản ứng của đám ngục tốt, không khó đoán Vạn Quỷ Uyên chính là nơi khủng khiếp nhất trong A Tỳ đại thành.

Lạ là, Ôn Diễn không thấy có ai bị phạt ở đó.

Nơi này im lặng tuyệt đối, không có dụng cụ tra tấn, cũng không có đao phủ. Chỉ có một hố đen khổng lồ sâu không đáy, như một vết nhọt độc bị vỡ ra, nằm yên lặng trên nền đất cháy đen.

Ôn Diễn đột nhiên rùng mình. Chẳng lẽ toàn bộ A Tỳ đại thành chưa từng có ai phạm tội nặng đến mức bị đày tới đây?

Bọn ngục tốt ném Cổ Điệp Dị Thần vào Vạn Quỷ Uyên, không dừng lại dù chỉ một giây, trốn chạy khỏi đó như ma đuổi.

Trong khoảnh khắc, thần bị nuốt chửng.

Lúc này Ôn Diễn mới nhìn rõ: Vạn Quỷ Uyên không phải vực sâu thật sự. Sở dĩ nó tối tăm đến vô tận là vì bên trong đầy rẫy ác quỷ u hồn.

Chúng như những đám lửa đen ngòm, tối hơn cả đêm không trăng sao. Chúng lố nhố chen chúc nhau, giãy giụa, r*n r*, phát ra tiếng thét kinh hoàng.

Con người sợ chết. Chúng sinh ở địa ngục tuy không chết theo nghĩa thông thường, nhưng vẫn có điểm kết thúc. Và Vạn Quỷ Uyên chính là "mộ phần" của chúng.

Tội nhân dù án phạt vô hạn, linh hồn họ không thể mãi chịu khổ hình. Đến một lúc nào đó – một ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm – cuối cùng cũng sẽ bị hành hạ đến hồn tiêu phách tán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!