Chương 11: Lời cầu nguyện duy nhất (3)

Đây là truyền thuyết tiếp theo, cũng chính là sự thật của truyền thuyết.

Trải dài là dãy núi hoang vu không dứt.

Núi hoang, vốn dĩ cũng không phải hoang, chỉ là cây cối và cỏ trên núi đã bị ăn sạch, cho nên mới trở nên tiêu điều, xơ xác.

Thay vào đó là những thi thể.

Có nam, có nữ, có già, có trẻ — nhưng tất cả đều mang một hình dạng như nhau.

Làn da khô vàng, tứ chi gầy gò và cái bụng trương to kỳ dị —

Bên trong là đất Quan Âm không thể tiêu hóa được.

Giữa cái chết đói và việc trở thành ma quỷ ăn no, họ đã chọn cái thứ hai, không chút do dự.

Các vị thần trên cao cuối cùng vẫn không xót thương vùng đất nhỏ nghèo nàn, khói hương lưa thưa ấy. Họ không chờ được bất kỳ sự cứu rỗi nào.

Mặt trời mọc rồi lặn, vật đổi sao dời. Thi thể đầy rẫy trên núi bị nắng thiêu đốt, bị gió lớn thổi lật tung, phân hủy, phong hóa, cuối cùng chỉ còn lại những bộ xương trắng xám lạnh lẽo, hòa làm một với núi rừng.

Cho đến một ngày, một con bướm kỳ quái bay ngang nơi ấy, ba cặp cánh khổng lồ của nó vỗ mạnh, bóng đen bao phủ cả vùng núi đồi.

Những hồn ma thê lương gào khóc khiến vị thần kia chú ý.

Nói chính xác thì chính là sự phẫn uất mãnh liệt của họ đối với các vị thần dối trá, thấy chết không cứu kia khiến thần cảm thấy khoái trá.

Thần cũng căm hận vô cùng những vị thần trên cao ở thiên giới.

Nghiến răng nghiến lợi.

Vị thần ấy quyết định cho những sinh linh bé nhỏ đáng thương này một cơ hội.

Một cơ hội để hoàn thành nguyện vọng còn dang dở.

Chỉ cần đưa ra một lựa chọn đơn giản — từ bỏ những vị thần dối trá kia, quay sang thờ phụng vị thần mới này, hoặc tiếp tục làm cô hồn dã quỷ lang thang nơi núi hoang này.

Không ai do dự.

Các hồn ma bay lên, thoát khỏi mảnh đất hoang vu đó, hóa thành từng con bướm.

Bướm là thân tín của thần, cũng là vật dẫn của linh hồn.

Thần tự tay tạo thân thể mới cho họ.

Dù tay nghề của thần không khéo, mỗi cơ thể đều méo mó, dị dạng, khó tả thành lời nhưng ít ra cũng là một cái thân xác để nương nhờ.

Bùn đất trên núi được thần biến thành gạo vàng ươm, cho phép những "người" tái sinh ấy không còn bị đói khát.

Họ lục tục bò dậy từ mặt đất, xuống núi.

Đám người được tái sinh từ nguyện vọng ấy rất nhanh đã lập nên mái ấm của mình —

Thôn Nam Hòe.

Kiên trì không ngừng, sinh sôi không dứt. Những người chết trong chiến loạn và nạn đói, cuối cùng đã trở thành tổ tiên đời đầu của thôn làng.

Trong đám người ấy, có một người tên Giang Vân Sơn có linh cảm đặc biệt cao, thế là rất tự nhiên ông trở thành miếu chủ đời thứ nhất.

Ông dẫn dắt dân làng xây dựng ngôi miếu thờ vị tân thần này, thề sẽ mãi mãi giữ vững đức tin nơi mảnh đất này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!