Vào sáng sớm, ánh nắng chiếu khắp núi Hoàng Lương. Một vài người dân trong thôn lên núi hái thổ sản đã tìm thấy Ôn Diễn.
Chàng trai trẻ cuộn tròn nằm trên bãi cỏ xanh, yên bình tựa như một chú chim bồ câu trắng. Trên người cậu phủ đầy những tờ tiền âm phủ, bay phấp phới trong gió nhẹ như những cánh bướm đang lay động không ngừng.
Trời đêm trên núi rất lạnh, đủ để khiến người ta tê cóng. Nhưng khi Ôn Diễn tỉnh lại, cậu hoàn toàn không cảm thấy lạnh, trái lại còn thấy ấm áp, như thể đã được ai đó ôm vào lòng ngủ một đêm thật yên ổn.
Trong lòng bàn tay cậu truyền đến cảm giác đau nhói cứng rắn.
Ôn Diễn mở tay ra, một chiếc nhẫn lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời.
Cậu chắp tay trước ngực, cúi đầu tựa vào trán, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
"Xin hỏi từ đây đi đến miếu gần nhất là đường nào ạ?"
Vài người dân nhìn nhau, hỏi lại: "Cậu định tìm miếu chủ à? Nhưng giờ ngài ấy không có ở chùa đâu."
Ôn Diễn hỏi tiếp: "Vậy anh ta đi đâu rồi?"
Một người dân ngập ngừng đáp: "Chắc bây giờ ngài đang bận việc ở đâu đó."
Ôn Diễn nói: "Dù anh ta có bận mấy, tôi cũng cần phải gặp ngay. Chuyện này rất quan trọng."
"Ngài đang ở nhà Lý Hoa Tú." Một người dân thở dài nói: "Lý Hoa Tú mất rồi."
***
Ôn Diễn chẳng mấy ngạc nhiên khi nghe tin Lý Hoa Tú đã chết, vì cậu biết chắc cô sẽ lại đi cầu nguyện.
Dù biết để điều ước thành hiện thực phải trả giá bằng một cái giá kinh khủng, và kết quả có thể rất bi thảm, cô vẫn sẽ không do dự, chẳng hề sợ hãi.
Vì cô không còn lựa chọn nào khác.
Con người thực sự rất bất lực. Trước cái chết, họ chẳng làm được gì.
Khi còn nhỏ, chúng ta từng học một bài văn viết rằng: Chim én bay đi, rồi sẽ có ngày quay lại; cây liễu khô rồi sẽ xanh trở lại; hoa đào tàn rồi sẽ nở nữa.
Nhưng thời gian trôi qua thì không thể lấy lại được, sự sống mất đi rồi cũng không thể hồi sinh.
Con người có thể chấp nhận cái chết của chính mình, nhưng chắc chắn không thể chấp nhận sự ra đi của người mình yêu thương nhất.
Tình yêu khiến người ta yếu đuối. Có được là bắt đầu của việc mất đi, khiến người ta sợ hãi.
Chính vì tồn tại của tình yêu, mới có nỗi sợ với cái chết.
Khi bước qua cánh cửa nhà Lý Hoa Tú, Ôn Diễn thấy cô và Tuấn Tuấn đang "ngồi" ở cái bàn cũ trong nhà – nơi họ thường dùng cơm. Người mẹ ôm chặt đứa con, cả hai gương mặt đều nở nụ cười đã từ rất lâu không xuất hiện.
Trước mặt họ là một quyển truyện cổ tích đang mở.
Tuấn Tuấn thích nhất là truyện《Hoa bảy sắc》.
Thằng bé luôn ao ước được ai đó kể truyện cho nghe, nhưng mẹ nó chưa bao giờ làm điều đó. Ôn Diễn không biết, cuối cùng liệu nguyện vọng nhỏ bé của Tuấn Tuấn có được thực hiện không?
Sau lưng vang lên tiếng bước chân.
"Cậu đến rồi." Giọng Giang Triều vang lên dịu dàng.
"Tôi nghĩ tôi biết nguyện vọng của Tuấn Tuấn là gì." Ôn Diễn khẽ nói: "Việc chú mèo đen sống lại chỉ là một phần trong nguyện vọng đó. Ngay từ trước khi chú mèo chết, Tuấn Tuấn đã đến miếu cầu nguyện rồi, đúng không?"
Giang Triều giơ ngón cái lên: "Cậu thật thông minh đấy, bạn học Ôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!