Ôn Diễn yêu nhất người bạn trai của mình – Giang Mộ Li – nhưng hắn đã chết.
Một căn bệnh lạ bất ngờ xuất hiện khiến Giang Mộ Li qua đời một cách không minh bạch và không rõ nguyên nhân.
Ban đầu chỉ là một đốm mục nát nhỏ không đáng kể. Nhưng chẳng bao lâu sau, nó nhanh chóng lan rộng khắp cơ thể, ăn mòn từng mảng da thịt.
Giống như khi bạn thấy một tờ giấy bị tàn lửa bắn vào cháy lan, hay như quả táo bị mốc loang lổ — cả người hắn dần dần trở nên thối rữa, tàn tạ không còn hình dạng.
Dù đã đưa đến bệnh viện tốt nhất, các bác sĩ giỏi nhất cũng không làm gì được. Dù dùng thiết bị hiện đại hay thuốc quý hiếm ra sao, bệnh tình vẫn không hề thuyên giảm. Mọi người chỉ có thể bất lực nhìn hắn ngày một mục nát, rữa nát từng chút một.
Ôn Diễn đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đó.
Ban đầu còn hy vọng, nhưng theo thời gian, hy vọng dần bị thay thế bằng tuyệt vọng. Cuối cùng, trong tim cậu chỉ còn lại một nỗi đau lạnh ngắt, nặng nề như tảng đá đè lên lồng ngực.
Ngày Giang Mộ Li mất, trời trong nắng ấm, không một gợn mây.
Người đàn ông yên lặng nằm trên giường bệnh, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ. Ánh nắng nhàn nhạt phủ lên nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn, khiến nụ cười nơi khóe môi càng thêm dịu dàng.
"Diễn Diễn..."
Nghe thấy tên mình, Ôn Diễn lập tức tỉnh lại.
"Em đây."
Giang Mộ Li quay đầu lại. Nửa bên mặt còn lại đã bị thối rữa, quấn đầy băng gạc. Chỉ có một con mắt vẫn còn lộ ra.
Con mắt ấy lõm sâu vào trong lớp thịt thối đỏ đen, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ rơi ra giống một trái nho chín nhũn.
Ai có thể ngờ được, "hoa khôi" của Đại học Hồng Thành
- người được biết bao người ngưỡng mộ và yêu thầm, nay lại biến thành một con quái vật như bước ra từ cơn ác mộng?
"Anh tặng em cái này."
Giang Mộ Li mở bàn tay ra, bên trong là một bông hoa nhỏ màu trắng phấn.
"Bay từ cửa sổ vào. Anh thấy nó đẹp, muốn tặng cho em."
Ôn Diễn run rẩy nhận lấy, ngón tay như bị lửa đốt cháy.
Trái tim tưởng như đã chết cứng, lại nhói lên một lần nữa.
"Ngoan nào, đừng khóc." Giọng Giang Mộ Li vẫn dịu dàng, trầm ấm như trước.
"Làm sao anh có thể rời xa em, Diễn Diễn."
"Ngoài bên cạnh em ra, anh chẳng muốn đi đâu cả."
Ôn Diễn lau nước mắt, gượng cười – nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn cả lúc khóc.
Trước giờ, chính Giang Mộ Li luôn là người an ủi cậu.
Dù là người đang bệnh, Giang Mộ Li chưa từng than thở nửa lời. Hắn luôn giữ vẻ dịu dàng, chu đáo, lo cho cảm xúc của Ôn Diễn như khi còn khỏe mạnh.
Yêu càng sâu, lại càng không thể buông tay. Nỗi đau như cứa vào tim.
"Diễn Diễn, anh muốn nhờ em một chuyện." Giang Mộ Li dịu dàng nói.
Trái tim Ôn Diễn như bị siết chặt. Một điềm gở nặng nề bao trùm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!