Chương 92: Ngoại Truyện 11: Món Quà Đáp Lại Của Số Phận - 【END】

Mùa đông lại đến, thời gian có nắng rút ngắn lại, khoảng cách giữa người với người một lần nữa được cái lạnh kéo gần.

Do dự án khảo cổ kết thúc sớm hơn dự kiến, Phó Nhượng Di bất ngờ có được ba ngày nghỉ ngắn ngủi. Cùng lúc đó, Chúc Tri Hi — vừa hoàn thành một buổi triển lãm mới — cũng may mắn có một khoảng trống để đi du lịch, thế là sau một cuộc điện thoại, Chúc Tri Hi lập tức bắt chuyến bay đến điểm khảo cổ nơi Phó Nhượng Di đang làm việc — một thành phố ấm áp và ẩm ướt hơn thành phố S rất nhiều.

Cậu mang theo thiết bị quay, bắt đầu ghi hình Vlog từ lúc ngồi trên máy bay.

Không ngờ, chiếc Vlog này sau khi được đăng tải lại trở thành video có lượt xem và thảo luận cao nhất của Chúc Tri Hi trong suốt một năm qua.

Đoạn đầu video là một cảnh quay cầm tay rung lắc, hướng ống kính vào khu rừng ẩm ướt, tầm nhìn ngập trong những mảng xanh đậm sắc xám, hơi nước trắng xóa vương vấn giữa các thân cây, cành cây nâu sẫm, cùng những mảng rêu xanh lớn và cây dương xỉ bám trên đá.

Bước chân của họ không ngừng tiến về phía trước. Giọng nói của Chúc Tri Hi vang lên, hơi thở có chút không ổn định do đi bộ đường dài.

"Những tảng đá thế này phải cẩn thận nhé, bây giờ lên núi thì còn đỡ, nhưng xuống núi mà giẫm phải thì rất dễ ngã đó."

Một giọng khác vang lên — không dùng mic thu âm nhưng vẫn nghe rõ mồn một, hiển nhiên là đang ở khoảng cách rất gần.

"Em từng ngã chưa?"

[Ồ hóa ra người nhà cũng đi cùng nè... giọng thầy Phó nghe mê quá] 

[Thử học 1 tiết của thầy là giác ngộ liền, giọng có ngọt đến mấy nghe rồi cũng buồn ngủ]

Chúc Tri Hi tuy không lộ mặt, nhưng tiếng cười lại rất trong trẻo: "Đương nhiên rồi, suýt nữa thì ngã trường thọ luôn, phải nằm viện rất lâu luôn đó."

Giọng nói kia im lặng một lúc lâu.

[Đừng dọa chồng cậu nữa, xem cậu dọa anh ấy sợ đến nỗi không dám lên tiếng rồi kìa]

Chúc Tri Hi cười tiếp: "Gạt anh đấy, em cẩn thận lắm, chưa từng ngã đâu, nhưng trước đây lúc em đi trekking ở một thung lũng khác, em từng thấy một con cừu non ngã từ trên vách đá xuống, may mà vách núi đó không cao lắm, cộng thêm việc lúc nó rơi xuống được cành cây mắc lại, giảm xóc một chút, nên chỉ bị gãy chân thôi."

"Em bế nó đi luôn?" Giọng Phó Nhượng Di vang lên, nhưng không mang ngữ khí nghi vấn, mà là khẳng định.

"Cái này mà anh cũng đoán trúng được." Chúc Tri Hi nói, "Thì lúc đó em đang xuống núi mà, nên tiện tay bế nó tới thầy thuốc trong làng gần đấy, cứu được một cái mạng nhỏ."

[Tập này tui xem rồi!] 

[Video đó còn hot một thời gian nữa, sau này con cừu non đó thành hot face nhỏ ở địa phương luôn, rất nhiều người đi du lịch đến chụp ảnh cùng nó.] 

[Hi Hi đúng là thiên sứ nhỏ, lần nào ra ngoài cũng cứu được động vật nhỏ.]

"Giỏi lắm." Giọng Phó Nhượng Di lại gần thêm vài phần, gần như đang thì thầm bên tai, "Em đặt tên cho nó chưa?"

"Rồi chứ, tên là Thủy Tiên."

"Tại sao?" Phó Nhượng Di tò mò.

"Vì hôm gặp được nó là sinh nhật của mẹ em." Chúc Tri Hi trả lời với giọng nhẹ nhàng, thoải mái, "Pheromone của mẹ em chính là hoa thủy tiên."

"Thì ra là vậy." Phó Nhượng Di trầm ngâm.

[Mọi người nhìn bóng phản chiếu kìa, có bất ngờ đó, Alpha nào đó đã vòng tay ôm eo Tiểu Hi rồi! Bóng của đầu hơi nghiêng sang một chút, có phải đang hôn tóc Tiểu Hi không!] 

[Mọi người thực sự soi hint từng khung hình luôn... Vất vả dữ]

Trong video, một con chim trắng phau lướt chéo qua màn hình, ống kính rung lắc theo, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, khung cảnh từ khu rừng rậm rạp dưới thung lũng đã chuyển sang sườn cỏ bằng phẳng trên đỉnh núi. Ống kính cũng từ cầm tay chuyển thành máy quay cố định trên mặt đất, vài chú chim nhỏ đậu phía trước, nghiêng đầu hót líu lo. Nhưng không lâu sau, chúng liền bay đi, để lộ hai người đang dựng lều cách đó không xa.

[Áo khoác đi rừng đều là đồ đôi! Hai người đẹp đôi quá đi]  

[Trước đây đa số thời gian đều là Hi Hi tự mình dựng lều, bây giờ thành hai người rồi, có cảm giác hạnh phúc bình dị rất đặc biệt]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!