Chương 91: Ngoại Truyện 10: IF Trúc Mã (P4) - Em Thích Anh

Một hành động gần như sắp hôn tới nơi, giống như một đôi tay vô hình, đẩy Chúc Tri Hi về phía trước một bước, đẩy cậu ra khỏi ranh giới mập mờ không rõ ràng. Từ tình bạn đến tình yêu, trái tim cậu như quân cờ đã hạ xuống, không thể quay đầu được nữa.

Cậu đã mất rất nhiều thời gian để kìm nén sự bốc đồng, khống chế bản thân, ép mình không được vươn tay ôm lấy khuôn mặt Phó Nhượng Di, không được trực tiếp hôn lên môi anh. Việc này gần như rút cạn toàn bộ lý trí và nghị lực của cậu. Chúc Tri Hi cho rằng mình quả thực là thánh nhân.

Trên đường được cõng về ký túc xá, đầu óc Chúc Tri Hi quay cuồng, nảy sinh rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn. Cậu nghĩ, tất cả chuyện này đều là lỗi của Phó Nhượng Di. Một Alpha xuất sắc, đẹp trai như vậy, ai nhìn cũng sẽ thích, thế mà cứ khăng khăng ở bên cậu từ nhỏ, cùng cậu lớn lên, tuy miệng lưỡi có hơi cay nghiệt, nhưng hành động thì luôn dung túng vô điều kiện, thậm chí còn làm ra những chuyện khiến người khác suy nghĩ miên man. Làm sao mình có thể thoát được chứ? 

Dù là cục đá cũng sẽ động lòng thôi.

Động lòng không thể trách mình được. Mà sau khi động lòng, bắt đầu sinh ra h*m m**n chiếm hữu, muốn theo đuổi anh, muốn giành lấy anh làm của riêng — cái đó, vẫn là lỗi của Phó Nhượng Di. Chúc Tri Hi nghĩ, rõ ràng anh mới là kẻ đầu sỏ khiến tình bạn giữa họ biến chất.

Sau khi tự mình đưa ra tuyên bố miễn trừ trách nhiệm trong lòng, Chúc Tri Hi lập tức không còn gánh nặng nào nữa. Cậu đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất, cùng lắm thì Phó Nhượng Di chỉ nói với cậu 'tôi không thích em, tôi chỉ xem em như em trai của tôi' mà thôi.

Mặc dù chỉ mới tưởng tượng đến câu nói này thôi, nhưng Chúc Tri Hi đã cảm thấy tim quặn thắt, dạ dày như bị vò thành một cục giấy lộn nhăn nhúm.

Cho dù bây giờ là em trai, nhưng không có nghĩa sau này vẫn vậy. Cậu tự cho rằng trong số tất cả những người theo đuổi Phó Nhượng Di, bản thân cậu tuyệt đối nằm trong top đầu, huống hồ cậu còn có nền tảng tình cảm nhiều năm như vậy, biết đâu làm nũng một chút, hay thậm chí giở trò ăn vạ, thủ đoạn nào có thể dùng cậu sẽ sử dụng hết, dù sao Phó Nhượng Di cũng đã nhường cậu suốt bao năm nay rồi, nhường thêm một lần nữa thì có sao đâu?

Nghĩ như vậy, Chúc Tri Hi có niềm tin cực lớn vào tính khả thi của việc thành công hiện thực hóa mối tình đầu, đồng thời sinh ra năng lực hành động quyết liệt chưa từng có.

Đêm đó, cậu đã sờ môi mình vô số lần, dùng đủ loại huyền học từ la bàn đến các chòm sao để tính toán, cuối cùng chọn được một ngày lành tháng tốt để tỏ tình. Chúc Tri Hi ghi lại tất cả những điều này vào ghi chú, đặt tên là [Kế hoạch đặt chỗ trước cho mối tình đầu của Tiểu Phó].

Tuy nhiên, hai ngày trước khi kế hoạch được thực hiện, một dự án khảo cổ đột nhiên xuất hiện, là học trò cưng, Phó Nhượng Di bị điều động tạm thời tham gia công việc. Việc điều động diễn ra đột ngột, lần này Chúc Tri Hi đang trong giờ học, nên không kịp tiễn anh một lần nữa.

Nơi anh ấy đến lần này, rõ ràng không phải là một thành phố nổi tiếng gì, nhưng Chúc Tri Hi lại cảm thấy quen mắt một cách khó hiểu, giống như vừa mới thấy ở đâu đó không lâu.

[Alpha này chỉ còn hai ngày nữa là mất danh hiệu mối tình đầu: Trước đây từng nói Giáng Sinh năm nay cùng nhau ra ngoài ăn cơm, bây giờ xem ra có lẽ không được rồi, đợi tôi về bù cho em nhé. Gần đây trời rất lạnh, buổi sáng đi học nhớ mặc thêm quần áo, đừng bỏ bữa sáng, tôi đặt mua cho em mứt dâu với bánh mì nướng rồi, nhớ ra điểm giao hàng nhận đồ ăn.]

[Sẽ không mắc câu đâu: Ồ, biết rồi, Tiểu Phó ngoan, anh cứ đào đất cho tốt đi.]

Trên xe buýt, Phó Nhượng Di nhận được tin nhắn phản hồi này. Có lẽ vì tâm trạng u uất trong kỳ mẫn cảm chồng chất lên nhau, chỉ một dòng ngắn ngủi ấy thôi cũng đủ khiến anh càng thêm hối hận về hành động bốc đồng tối hôm đó của mình.

Nghe Chúc Tri Hi nói sau này có người mình thích cũng sẽ đối xử như vậy, anh không còn cách nào kiềm chế cảm xúc của mình, bị lòng ghen tuông che mờ lý trí, suýt chút nữa đã hôn lên môi cậu. Sự thật chứng minh hành động này quả thật đã khiến Chúc Tri Hi sợ hãi — trên đường về cậu không nói lấy một lời, một thời gian dài sau đó cũng không chủ động gặp mặt, không biết đang bận cái gì.

Người ta thường nói, giữa thanh mai trúc mã rất khó nảy sinh tia lửa tình yêu, giờ đây, Phó Nhượng Di cũng dần phải tin vào điều đó. Đêm đầu tiên đến hiện trường khảo cổ, anh đã mơ một giấc mơ: trong mơ, anh và Chúc Tri Hi là hai người xa lạ, chưa từng gặp gỡ, chưa từng lớn lên bên nhau, nhưng cuối cùng họ đã như ý nguyện mà quen nhau, yêu nhau, và trở thành bạn đời.

Đây chưa hẳn không phải là một giấc mơ đẹp, nó chân thực đến mức như thể anh đã đi du lịch một vòng ở một vũ trụ song song nào đấy.

Sau khi tỉnh lại, Phó Nhượng Di rơi vào trạng thái mơ hồ hồi lâu. Đạt được hạnh phúc đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu cái giá để có được nó là phải xóa sạch ký ức bầu bạn mười mấy năm giữa anh và Chúc Tri Hi, liệu bản thân có thực sự nỡ không?

Nghĩ đến đây, anh cảm thấy trái tim mình như bị khoét rỗng một mảng, tinh thần bỗng nhiên sa sút không lý do, nhưng anh vẫn thức dậy như thường lệ, uống thuốc ức chế, đeo rọ chống cắn đến công trường.

Tín hiệu ở đây rất kém, bận rộn đến tối mắt tối mũi cả buổi sáng, mãi đến giờ ăn trưa, Phó Nhượng Di mới có thời gian lấy điện thoại ra xem, anh phát hiện mình đã bỏ lỡ ba cuộc gọi của Chúc Tri Hi, thế là hộp cơm còn chưa mở, anh lập tức đi thẳng ra ngoài tìm một nơi sóng mạnh hơn một chút để gọi lại.

Nhưng không biết có phải do đường truyền vẫn có vấn đề hay không, Chúc Tri Hi mãi không nghe máy, anh gọi lại liên tục, cho đến khi một bóng người mặc áo phao màu trắng xuất hiện trước mặt anh, người ấy đứng bên ngoài công trường đầy bụi đất, cách cả chục mét, giơ tay vẫy anh thật mạnh, thậm chí còn nhún chân nhảy lên vài cái, lớn tiếng gọi tên anh.

Đây là mơ sao? Phó Nhượng Di ngơ ngác buông lỏng cánh tay đang cầm điện thoại xuống, ngây người đứng tại chỗ, đờ đẫn nhìn Chúc Tri Hi chạy về phía mình. Khi sắp tới nơi, cậu suýt nữa bị vấp ngã, Phó Nhượng Di phản ứng nhanh, vội đưa tay đỡ lấy. Chỉ đến khi chạm được vào cánh tay cậu, anh mới tin đây là thật.

"Sao em lại đến đây?" Anh hỏi.

"Em đến tìm anh đòi nợ đó!" Chúc Tri Hi cười tươi rói, giọng điệu thậm chí xen lẫn chút phấn khích, như thể sắp làm chuyện gì lớn lao lắm, "Thế nào? Sợ chưa?"

"Em cố tình đến thăm tôi sao?" Phó Nhượng Di hỏi với giọng điệu hơi ngập ngừng.

"Em đến chơi không được à." Chúc Tri Hi đáp, mím môi cười, hai tay chắp sau lưng, thân người lắc lư qua lại, nhún nhún cái balo đang đeo trên vai. Cậu nhìn thoáng qua những người vẫn đang bận rộn khác, tiếp tục nói: "Có phải anh vẫn còn việc phải làm không? Vậy em tự đi kiếm gì ăn trước, đợi anh tan làm nhé, được không?"

Có cảm giác như cậu đang muốn nói gì đó.

Cố tình đến nơi này thay vì gọi điện hay nhắn tin, là muốn "chia tay" sao?

Trái tim Phó Nhượng Di rối như tơ vò. Anh giơ tay sờ sờ rọ chống cắn một cách không tự nhiên, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Nhưng tôi tan làm muộn lắm, em về quá trễ thì không an toàn. Để tôi thử xem có thể xin nghỉ không..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!