Chương 9: Trò Chơi Tưởng Tượng – Thực Ra Ở Nhà Anh Không Cần Đeo

Nghe thấy câu hỏi này, biểu cảm của Phó Nhượng Di trở nên rất vi diệu.

Anh nhíu mày, không vui, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc.

Chúc Tri Hi cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không chắc lắm. Cậu chớp chớp mắt, định hỏi lại lần nữa, nhưng ngay khi mở miệng, hành động tiếp theo của cậu đã bị đối phương nắm rõ.

"Chúc Tri Hi, cậu chưa từng học môn giáo dục sin. h lý à?"

Đột nhiên nghe thấy anh gọi đầy đủ cả họ lẫn tên mình bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy, Chúc Tri Hi có cảm giác như đang bị giáo viên điểm danh.

"Hả?" Cậu hơi do dự mà gật gật đầu. "Có học mà…"

Ngay sau đó, cậu lại nói tiếp: "Nhưng Beta bọn tôi thường gọi đó là tiết ngủ bù."

Biểu cảm Phó Nhượng Di trông như thể cạn lời.

"Thôi bỏ đi."

"Đừng bỏ đi mà, cái này liên quan gì đến giáo dục sin. h lý?" Chúc Tri Hi thản nhiên hỏi, dáng vẻ vô cùng tự nhiên. "Tôi biết anh là Alpha, có pheromone, nhưng tôi không ngửi được, vậy thì nói thẳng cho tôi biết đi."

Phó Nhượng Di tháo kính đặt lên bàn, cúi đầu xoa xoa sống mũi: "Cậu có biết hành vi này của cậu thuộc loại…"

"Thuộc loại gì?" Chúc Tri Hi ngây thơ chớp mắt. "Tôi hay làm vậy lắm mà. Gặp bạn mới, bất kể A hay O, tôi đều hỏi cả, vì tò mò thôi. Tòa không phải Beta tòa không hiểu đâu."

Cậu cứ nghĩ nói vậy thì Phó Nhượng Di sẽ hiểu, ai ngờ đối phương dường như còn tức giận hơn nữa.

"Xin lỗi, người khác có thể, tôi thì từ chối trả lời."

Phó Nhượng Di quả quyết từ chối, dường như đã chạm đến giới của anh. Anh đứng dậy định rời đi, ngay cả kính mắt cũng không thèm lấy.

Chúc Tri Hi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng vươn tay nắm lấy cổ tay anh.

"Không muốn nói thì thôi, đừng giận mà." Giọng cậu nhẹ nhàng, mang theo chút ngây thơ của trẻ con đầy bối rối.

Phó Nhượng Di bỗng chốc bình tĩnh lại.

Anh chợt hiểu ra rằng, Chúc Tri Hi thực sự không biết hành vi này ám muội và vượt giới hạn đến mức nào, cậu chỉ đơn thuần là tò mò. Đây chính là cách sống của cậu dưới tư cách là một Beta.

Còn anh lại cảm thấy kinh ngạc với chính mình – tại sao lại xuất hiện trạng thái quản lý cảm xúc kém cỏi như vậy?

Không hiểu, không nên, điều này không lành mạnh, cũng không bình thường.

Thế nên anh hít sâu một hơi, ngồi xuống, thu tay lại.

"Câu hỏi này có ý nghĩa gì với cuộc hôn nhân hợp đồng này không?" Anh cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, không bộc lộ quá nhiều cảm xúc.

"Như cậu nói đấy, cậu là beta, vốn dĩ không thể ngửi thấy. Quá quan tâm đến pheromone của tôi mới là kỳ lạ đúng không?"

Chúc Tri Hi là kiểu người được đà lấn tới. Ban đầu cậu còn thấy hơi khó hiểu, nhưng khi Phó Nhượng Di đã chịu ngồi xuống, cậu liền cảm thấy có cơ hội, lại bắt đầu cười tủm tỉm.

"Anh không hiểu rồi, bạn học Phó à."

Cậu bày bộ dạng nghiêm túc, đứng lên, dựa vào bàn, khoanh tay trước ngực: "Anh tưởng tượng đi, nếu bây giờ chúng ta không kết hôn để đối phó với người khác, mà là thật lòng yêu nhau thì sao?"

Người này lại bắt đầu cố gắng thao túng trí tưởng tượng của anh.

Tâm trạng Phó Nhượng Di vẫn rối bời, nhưng lại không thể nào ngăn cản khuôn mặt đang tươi cười trước mắt.

Chúc Tri Hi cũng không nhìn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!