Phó Nhượng Di miễn cưỡng tham gia lớp học này.
"Anh yên tâm, tôi đã điền xong phần của mình từ trước rồi, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh đâu."
Cậu hắng giọng, nghiêm túc cầm một bảng câu hỏi đầy kín chữ, đứng dậy, đi vòng quanh bàn ăn, vừa đi vừa đọc nội dung cho Phó Nhượng Di nghe.
"Trước tiên là sở thích ăn uống và món không ăn được. Điều này rất quan trọng, lần trước tụi mình đi ăn chung đã gặp vấn đề với chuyện này rồi." Chúc Tri Hi cực kỳ nghiêm túc. "Về trái cây, tôi thích nhất là dâu tây…"
Chả trách hôm đó trong tủ lạnh lại đột nhiên xuất hiện nhiều dâu tây như vậy.
Phó Nhượng Di vẫn còn nhớ, hai hôm trước, khi tan làm về nhà, anh tình cờ bắt gặp Chúc Tri Hi đang rửa dâu tây, số lượng nhiều đến mức khiến người khác nghi ngờ liệu có phải cậu ta định làm mứt không.
Khi đó, cậu đang đứng sau quầy bếp mở, mặc một chiếc áo len vàng nhạt rộng rãi, có lớp lông xù xù mềm mại, đeo tai nghe, vừa rửa vừa nghêu ngao hát. Cả người lắc lư, vai gần như lộ ra một nửa mà không hề hay biết. Hoa tai vàng lấp lánh trên tai cậu rất nổi bật.
Thấy có người về, cậu ngẩng đầu lên ngay lập tức, cầm một quả dâu tây, lớn tiếng hỏi: "Anh ăn không?"
Không dám tưởng tượng lúc đó cậu đã bật âm lượng tai nghe lớn cỡ nào.
Loại người này sau này già đi chắc chắn sẽ điếc nặng.
Hơn nữa, cậu rửa trái cây cũng không tập trung, động tác có vẻ qua loa và rất chậm chạp. Phó Nhượng Di đặt ly nước vào máy lọc nước để lấy nước, đi ngang qua, mới phát hiện điện thoại của Chúc Tri Hi còn đang chiếu phim.
Người này dường như không thể tập trung làm một việc gì cho ra hồn.
Nước suýt nữa tràn ra khỏi ly. Vì anh chợt nhận ra một chuyện còn lố bịch hơn—số lượng dâu tây sạch đã giảm đáng kể so với lúc trước. Chúc Tri Hi vừa rửa vừa ăn, gần hết rồi, chỉ còn lại một dĩa nhỏ.
Sau khi cậu lại hỏi thêm một lần "Thật sự không ăn sao?" và nhấn mạnh "Tôi tự đi vườn dâu hái đấy nhé", Phó Nhượng Di vẫn lạnh lùng từ chối.
"Bảo sao xấu vậy." Anh bổ sung thêm.
Không ngờ sáng hôm sau, trước khi đi làm, anh phát hiện một tờ giấy nhớ trên bàn ăn, trên đó viết: "Mời Phó Nhượng Di mở tủ lạnh."
Muốn xem thử cậu đang bày trò gì, dù biết sắp trễ, Phó Nhượng Di vẫn dành ra nửa phút quý giá để mở tủ lạnh. Ngay lập tức, anh nhìn thấy một hộp cơm hình hoạt hình, gần như viết rõ tên của Chúc Tri Hi trên đó.
Mở nắp ra, anh ngơ người mất vài giây quý giá hơn nữa.
Bên trong là một hàng chữ "người tuyết dâu tây".
Mỗi quả dâu được cắt gọn, phần đầu nhọn làm nón, kẹp giữa là một lát chuối cắt hình trụ nhỏ, hai hạt mè đen được điểm lên lát chuối làm mắt, tất cả được xiên bằng tăm, trên cùng còn cắm thêm một quả việt quất tròn trĩnh.
Trong hộp còn có một tờ giấy nhớ:
[Cái này không xấu nữa đúng không? Dạy học vất vả, chồng yêu~ Nhớ bổ sung vitamin đó ^-^]
Phó Nhượng Di biết cậu cố tình làm mình buồn nôn.
Anh gỡ tờ giấy nhớ xuống.
Nhưng trái cây để lâu sẽ hỏng, mà anh thì ghét lãng phí đồ ăn, thế nên anh vẫn đem theo.
Vì chuyện này, cực kỳ hiếm hoi, anh bị trễ một phút trong tiết chuyên ngành, khiến sinh viên bàn tán rất nhiều trong nhóm chat.
——
"Loại trái cây thứ hai tôi thích là sung, nhưng thật ra so với ăn, tôi thích ngửi mùi của nó hơn."
Chúc Tri Hi bỗng dừng bước, đột nhiên hỏi Phó Nhượng Di: "Anh đã bao giờ ngửi thử mùi quả sung chưa? Anh có thấy nó có một mùi sữa nhẹ, rất thơm không?"
"Chưa." Phó Nhượng Di hoàn hồn, "Tôi ghét mùi sữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!