Cậu nói chuyện có bao giờ suy nghĩ đến hậu quả không?"
Phó Nhượng Di khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh bồn rửa mặt, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Chúc Tri Hi đang rửa mặt.
Tạt mấy vốc nước lạnh lên mặt, Chúc Tri Hi tỉnh rượu đi không ít.
Cậu túm lấy phần tóc mái dính nước, vuốt ngược ra sau, lộ ra gương mặt ướt đẫm những giọt nước, nhìn người chồng hợp đồng phiền phức đang gây rắc rối này.
"Vậy anh có cách nào tốt hơn không?"
Lần này, Phó Nhượng Di cũng không nói nữa, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt cậu.
Chúc Tri Hi uống nhiều, má đỏ bừng, đầu óc có chút mơ hồ. Cậu chớp chớp mắt, nước tràn vào làm mắt khó chịu, liền cúi xuống dụi mắt. Chưa dụi được mấy cái, trước mặt đã xuất hiện một tờ giấy lau.
"Cảm ơn."
Cậu nhận lấy, lau mặt, định nói gì đó nhưng chưa mở lời ngay, mà bất ngờ bước tới gần.
Khoảng cách bị kéo lại, gần đến mức gần như dán sát vào nhau.
Phó Nhượng Di thậm chí còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cậu. Rõ ràng không phải pheromone, cũng không giống nước hoa, khả năng cao là hương của nước giặt hoặc sữa tắm. Một mùi trái cây dịu nhẹ.
Dù sao đây cũng là nhà vệ sinh công cộng. Chúc Tri Hi kiễng chân, loạng choạng áp sát vào tai anh, dùng giọng chỉ có hai người nghe được thì thầm:
"Thật ra, cho dù tôi không đề xuất chuyện dọn đến chỗ anh, chuyện này cũng chẳng trốn tránh được đâu. Vợ chồng son nào mà không sống cùng nhau chứ? Không thể nào. Tôi chuyển đến chỗ anh là phương án tốt nhất rồi. Nếu anh thực sự ghét việc tôi dọn sang vậy thì… hay là nghe theo đề xuất của ba anh?"
Nói cậu không có tư tâm gì thì đương nhiên là không thể.
Được sống chung có nghĩa là có nhiều cơ hội tiếp xúc thân thể hơn với Phó Nhượng Di, tạm dừng cái đồng hồ đếm ngược chết tiệt này.
Nếu chỉ đơn thuần vì mục đích này, thì thực ra sống cùng với người lớn tuổi trong nhà sẽ tốt hơn, vì có họ ở đó, Phó Nhượng Di không có lý do để từ chối sự tiếp xúc của cậu, dù giả vờ cũng phải làm tròn vai.
Nhưng trên bàn ăn, khi nhìn thấy biểu cảm không cam lòng của anh, Chúc Tri Hi lại dâng lên một cảm xúc mơ hồ.
Cậu muốn sống lâu hơn, nhưng không muốn cưỡng ép, cũng không muốn khiến Phó Nhượng Di khó chịu hay không thoải mái. Vì vậy mới đứng ra giải vây.
Trong gương phản chiếu hai gương mặt nghiêng, yên tĩnh đến mức trông như một đôi tình nhân.
Đột nhiên, một cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, một Alpha lạ mặt bước ra ngoài. Hắn đi đến bồn rửa tay, vừa rửa tay vừa liếc nhìn hai người trong gương, đặc biệt là Chúc Tri Hi.
Phó Nhượng Di lạnh lùng liếc hắn một cái. Người kia hiểu ý mà nhanh chóng rời đi.
Thấy anh không nói gì, ánh mắt còn đuổi theo bóng Alpha kia, Chúc Tri Hi bỗng vươn tay, ôm lấy mặt anh, ép quay về phía mình.
"Nếu anh ngại, để tôi nói nhé?" Cậu đúng là uống say rồi. Tay rất nóng, giọng cũng mềm mại, câu nói kéo dài ra đầy vẻ lười biếng.
Khoảnh khắc này, anh lại nhớ đến dáng vẻ của Chúc Tri Hi trong buổi xem mắt hôm đó.
"Không cần."
Phó Nhượng Di cũng đặt tay lên vai cậu, nhưng không phải để thân mật, mà là ấn mạnh cậu xuống, cho đến khi Chúc Tri Hi đứng vững trên mặt đất.
"Cứ như vậy đi."
"Coi như có thêm một người bạn cùng phòng." Anh bổ sung.
"Bạn cùng phòng tốt… Tôi sẽ trả tiền thuê nhà."
"Không thiếu chút tiền đó của cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!