Chương 6: Bữa Ăn Ngọt Ngào – Chúng Ta Có Cần Giả Vờ Thích Nhau Không?

"À đúng đúng đúng đúng."

Nghĩ đến những lời vừa rồi dưới lầu, Chúc Tri Hi nhẹ nhàng vỗ vào miệng mình. Ba mẹ, ba mẹ.

Mẹ à, không biết có tính là tin tốt không, nhưng con lại sắp có mẹ rồi.

Nhưng chuyện này không liên quan đến ba con.

"Đừng để lộ sơ hở."

Cậu cảm nhận được Phó Nhượng Di nhéo nhẹ khuỷu tay mình, cúi đầu nhìn vào đồng hồ đếm ngược.

[53 ngày 07 giờ 24 phút 40 giây]

Đột nhiên, Chúc Tri Hi có chút nghi hoặc. Chính cậu rất cần mối quan hệ này, cần tiếp xúc thân thể với Phó Nhượng Di, nên tất nhiên phải diễn cảnh "ân ái" trước mặt người ngoài để có cơ hội kéo dài mạng sống. Nhưng Phó Nhượng Di thì sao?

"Đợi đã." Cậu kéo tay Phó Nhượng Di lại, thấy anh quay đầu liền kiễng chân, ghé sát vào tai anh nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có cần giả vờ thích nhau không?"

"Không thì sao?"

"Tại sao? Hôn nhân không có nền tảng tình cảm thì không được à? Như vậy anh cũng đỡ mệt hơn chứ?"

Phó Nhượng Di dừng lại một giây, trầm giọng nói: "Tôi có lý do của mình."

Được thôi.

Chúc Tri Hi vốn cũng muốn thông cảm cho . Dù sao thì người này trông có vẻ cực kì giữ khoảng cách, không thích bị động chạm. Cậu cũng chẳng muốn cố ép mình lại gần, huống hồ giả vờ xa cách còn dễ diễn hơn yêu đương nồng thắm nhiều. Nhưng nếu đương sự đã quyết định vậy, cậu cũng vui vẻ thuận theo.

Thế nên, ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cậu lập tức nắm lấy tay Phó Nhượng Di, nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn.

Chúc Tri Hi từ nhỏ đã là kiểu người ăn no rửng mỡ càng đông càng náo nhiệt, càng biết cách ăn nói. Vừa vào cửa, cậu đã nhiệt tình chào hỏi, giới thiệu với mọi người, hoạt bát tự nhiên.

"Tiểu Chúc còn xinh đẹp hơn cả những Omega tôi từng gặp!"

"Nó giống mẹ nó, con cả nhà tôi thì giống tôi hơn." Chúc Vũ vẫy tay, ra hiệu cho Chúc Tri Hi lại gần ngồi cạnh mình.

Nghe cha mẹ khen ngợi, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống. Ai ngờ giây trước còn đang khen cậu, giây sau Chúc Vũ đã làm bộ nghiêm nghị, giả vờ trách móc.

"Tốt lắm, chuyện lớn như đăng ký kết hôn mà không bàn bạc, cứ thế quyết định luôn à? Chúc Tri Hi, mấy năm nay con ở bên ngoài thật sự trở nên hoang dã rồi, trong lòng không còn người ba này nữa phải không?"

Ba đang diễn trò gì thế? Không phải chính ba đã viết tâm thư sướt mướt thúc giục con đi xem mắt với anh trai núi băng này sao?

Chúc Tắc Nhiên ngồi bên cạnh nâng chén trà nóng, thổi nhẹ, ánh mắt quét qua hai người họ rồi dừng lại trên mặt Phó Nhượng Di.

"Quả giao diện này, quả thực có lý do để hành động trước rồi báo sau." Đặt chén trà xuống, anh ta mỉa mai: "Nhưng hình như anh nhớ có người từng nói: "Em thà chết cũng không muốn kết hôn"."

Anh trai, câu đó bị lộn thứ tự rồi, câu đúng phải là: Em kết hôn sẽ không chết nữa.

Chúc Tri Hi nặn ra một nụ cười, làm nũng với ba: "Lão Chúc, chẳng phải ba mong con kết hôn lắm sao? Đừng giả vờ nữa."

Nói xong, cậu lập tức rót một chén rượu đứng dậy, rất tự nhiên hướng về các trưởng bối trên bàn ăn: "Thật ngại quá, do kẹt đường nên bọn con đến trễ, con xin tự phạt một chén trước."

Chúc Tắc Nhiên khoái chí thêm dầu vào lửa: "Còn chuyện đăng ký kết hôn mà không chào hỏi nữa chứ."

"Được rồi, con tự phạt thêm một chén nữa." Cậu nghiến răng rót thêm một ly, "Chuyện lớn thế này mà con lại tự quyết định, đúng là đáng bị phạt."

"Xem đứa nhỏ này kìa." Mẹ Phó thấy vậy liền hòa giải, cười đẩy nhẹ khuỷu tay Phó Nhượng Di, "Nhượng Di, sao lại để Tri Hi uống một mình thế? Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, haiz, nhà tôi cũng có một đứa không hiểu chuyện…"

Trạng thái xem kịch bị tạm ngưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!