Suốt nhiều năm qua, Phó Nhượng Di vẫn luôn chống lại bản năng của một Alpha.
Anh đã dựng lên một cánh cổng trong lòng—chỉ cần đóng lại, bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, anh đều có thể không động lòng. Anh thậm chí có thể bóc tách ra một bản thể lạnh lùng, thờ ơ hơn của chính mình, lạnh lùng quan sát một Phó Nhượng Di yếu đuối, bất lực, thiếu thốn tình thương nên thường xuyên sụp đổ bên trong. Đồng thời cũng khóa chặt lại con thú hoang u tối, mạnh mẽ, mang theo d*c v
ọng chiếm hữu và kiểm soát mãnh liệt.
Nhưng cánh cổng vững chắc này, lại bị Chúc Tri Hi đục một khe hở.
Anh mở to mắt nhìn vết nứt ấy ngày càng lan rộng, kéo dài, mọi thứ dần mất kiểm soát.
Nếu như mọi chuyện trước đây chỉ là những ám chỉ kín đáo mà Chúc Tri Hi còn giữ lại đường lui—thì câu nói vừa rồi, tuyệt đối là một lời câu dẫn trắng trợn không che giấu.
Ngửi thấy pheromone của bạn đời sẽ có phản ứng? Nhưng em rõ ràng là Beta mà. Thứ em ngửi thấy chẳng qua chỉ là chút mùi hương nhân tạo yếu ớt mà thôi. Phó Nhượng Di nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chúc Tri Hi.
Khoảnh khắc chiếc vòng tay bị tháo xuống, từ đỉnh đầu đến gót chân, từng lỗ chân lông, từng sợi tóc của em, đều bị pheromone của tôi thấm đẫm.
Bông tuyết có thể làm thành tiêu bản, lưu giữ và sưu tầm mãi mãi. Thật đáng tiếc, con người thì không thể.
Chúc Tri Hi không thể.
Tại sao không ngửi thấy?
Tại sao không cảm nhận được? Nếu có thể cảm nhận, nếu có thể bị đánh dấu, trên người em sẽ không còn bất kỳ mùi hương nào của kẻ khác. Trước khi dấu vết ấy biến mất, em sẽ chỉ thuộc về một mình tôi.
Ngay cả trong máu cũng là pheromone của tôi…
Những suy nghĩ tăm tối điên cuồng nảy nở trong đầu anh như cỏ dại mọc lan tràn. Đến khi anh tỉnh táo lại, Chúc Tri Hi gần như bị anh hôn đến ngạt thở.
"Ừm…" Anh thậm chí còn siết chặt cả hai cổ tay của Chúc Tri Hi, khống chế bằng tay trái, giơ cao qua đầu, khiến cậu không thể phản kháng, chỉ có thể bị động tiếp nhận. Gương mặt cậu đỏ bừng, gân xanh trên cổ hiện lên rõ rệt.
Anh thực sự đã nếm được vị máu. Môi Chúc Tri Hi bị chiếc răng nanh mọc ra do kí/ch thí/ch của anh cắn rách.
Khoảnh khắc đó, anh chợt tỉnh táo lại một chút. Lúc tách môi ra không hề dễ dàng, phát ra một tiếng "pực" rất nhẹ, giữa môi và lưỡi kéo theo một sợi nước mỏng manh sắp đứt mà chưa đứt.
Chúc Tri Hi cuối cùng cũng có thể hở d/c, nhìn anh, hơi thở sâu và dài, ***** phập phồng. Trên người cậu vốn mặc một chiếc áo len cardigan rộng màu trắng ngà, bên trong là áo sơ mi lụa màu xám hồng, nhưng không biết từ khi nào, tất cả cúc áo sơ mi đã bị anh cởi ra. Tay phải của Phó Nhượng Di thậm chí còn đang nắm lấy vạt áo sơ mi bị kéo bung ra.
Nốt ruồi ở ngay mép áo thấp thoáng ẩn hiện.
"Xin lỗi." Phó Nhượng Di buông lỏng tay, mắt nhìn chằm chằm vào môi dưới đang rỉ ra chút máu của cậu, "Vừa rồi, tôi hơi mất kiểm soát."
Nhưng khoảnh khắc anh buông ra, hai tay Chúc Tri Hi đã lập tức vòng qua cổ anh, quấn lấy, "Đừng nói xin lỗi, nói gì đó tôi thích nghe không được sao?" Vừa thở hổn hển vừa nói xong, Chúc Tri Hi lại hôn lên.
"Lời cậu thích nghe?" Phó Nhượng Di vẫn chăm chú nhìn cậu, chuyên chú đến mức có phần quá mức, "Cậu thích nghe gì?"
Trong mắt Chúc Tri Hi, sự thô bạo và mạnh mẽ vừa rồi của anh dường như chỉ là do bị quỷ ám, còn hiện giờ lại trở về làm đóa hoa trên núi cao, khó mà lay động, như một bức tượng điêu khắc từ băng lạnh lẽo, mặc cậu quấn quýt và dụ dỗ.
Cậu thậm chí còn thất thần mà nói: "Tôi không biết nữa."
"Nói cho tôi biết."
Đồ xấu xa. Chúc Tri Hi xoa nhẹ tuyến thể của anh, cả người gần như treo lên người anh, hôn từ môi đến tận bên tai anh, hơi thở hổn hển thì thầm: "Tôi gọi anh là "chồng" rồi, vậy anh nên gọi tôi là gì?"
Chiếc áo len lỏng lẻo cùng với chiếc sơ mi đang bị cởi ra của cậu, gần như sắp trượt khỏi vai.
Phó Nhượng Di né tránh, giúp cậu kéo lại quần áo, sau đó nghiêng đầu dịu dàng nhìn cậu, hỏi: "Vợ?"
Chúc Tri Hi ngẩn người một chút, tim đập ngày càng nhanh, như có mật ngọt sắp trào ra từ cổ họng. Cậu ôm lấy mặt Phó Nhượng Di, hôn chùn chụt mấy cái thật to. Nhưng Phó Nhượng Di lại khẽ nghiêng đầu né tránh.
"Hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!