Chương 5: Chính Thức Kết Hôn – Tôi Tưởng A Đều Thích Được Gọi Là Chồng

Mới đó mà đã nhập vai rồi sao? Suýt nữa Chúc Tri Hi đã giơ ngón cái lên khen ngợi anh.

Gương mặt này, diễn xuất này, làm nghiên cứu thật uổng phí, nên bước chân vào giới giải trí mới đúng, ít nhất cũng có thể nâng cao trình độ học vấn trung bình của showbiz.

"Ôi trời, hai người đúng là ngọt ngào quá đi, lại còn rất đẹp đôi nữa." Nhân viên vừa làm thủ tục vừa vô tư ăn "đường giả" mà không hề hay biết, "Tôi làm ở đây bao lâu nay, hiếm khi thấy Alpha và Beta kết hôn lắm, phần lớn đều là các cặp AO. Hai người chắc hẳn phải yêu nhau lắm mới có thể tiến tới hôn nhân."

Hoàn toàn không có. Chúc Tri Hi cố gắng nín cười nhưng vẫn không kìm được, đành quay sang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Phó Nhượng Di, cắn môi để không bật cười thành tiếng.

Phó Nhượng Di rõ ràng cũng không nghe nổi nữa, mỉm cười hỏi: "Thủ tục gần xong chưa?"

"Ừm, tiếp theo là chụp ảnh. Phòng chụp ở bên này, hai người đi theo tôi."

Cả hai bước theo nhân viên, giữ một khoảng cách nhất định và đi song song. Chúc Tri Hi mới đi được mấy bước, liền xích lại gần hơn.

Cậu có một thói quen xấu khi đi đường—luôn thích đi sát vào người khác. Dù là ai đi chăng nữa, cậu cứ đi một lúc là lại tự động dịch vào gần.

Lúc này cũng vậy. Đối mặt với "người chồng" xa lạ này, cậu hoàn toàn không có chút ý thức giữ khoảng cách nào, kề sát bên cạnh, còn nhỏ giọng hỏi: "Tên anh là "Nhượng Di" trong câu "cấp bệnh nhượng di" phải không?"

Hiền giả cấp bệnh nhi nhượng di*. Gặp khó tự gánh, gặp lợi sẻ san. Ba mẹ anh cao thượng thật đấy, đặt cho đứa bé đỏ hỏn cái tên mang ý nghĩa đạo đức tiêu chuẩn như vậy. (cuối chương mình sẽ phân tích 1 chút)

Không nhận được câu trả lời, Chúc Tri Hi nghiêng mặt nhìn sang, phát hiện sắc mặt Phó Nhượng Di rất khó coi.

Gì đây? Mình nói sai à?

"Không liên quan đến cậu."

Chúc Tri Hi suýt trợn trắng mắt. Cái tính cách này hoàn toàn trái ngược với kỳ vọng của phụ huynh nhỉ?

Cậu cố ý đi chậm lại một bước, trốn ra sau lưng Phó Nhượng Di rồi thì thầm bắt chước: "Không liên quan đến cậu~"

"Rồi, hai bạn đứng đây nhé."

Theo hướng dẫn, hai người bước vào khu vực chụp ảnh. Nhân viên nhiếp ảnh thử bấm một tấm, nhưng cảm thấy có gì đó sai sai. Hai người rõ ràng rất xứng đôi, nhưng khi đứng cạnh nhau lại toát ra một cảm giác miễn cưỡng, gượng ép.

"Hai bạn đứng sát vào một chút nào, đây là ảnh sẽ in lên giấy chứng nhận kết hôn đó! Anh đẹp trai cao cao kia, dịch sang bên phải chút nhé."

Phó Nhượng Di vẫn còn trong tâm trạng khó chịu, không muốn phối hợp.

"Ôi trời, cười ngọt ngào chút nào, đừng ngại chứ!"

Phó Nhượng Di im lặng nhìn nhiếp ảnh gia.

Làm công việc của mình mà cũng nhiệt tình đến vậy sao?

Nhưng rất nhanh, anh nhận ra, người nhiệt tình nhất trong phòng này không phải là nhiếp ảnh gia.

Nghe thấy chỉ thị, Chúc Tri Hi bốp một cái, dính chặt vào tay anh như một cục nam châm nhỏ, còn quay sang giúp anh kéo khóe môi lên: "Cười một cái nào~"

Rồi nghiến răng nghiến lợi thì thầm: "Cười đi anh, cười một cái thôi, không là chụp cả buổi luôn đó, phía sau còn có mấy cặp vợ chồng thật sự đang xếp hàng kìa, làm lỡ chuyện tốt của người ta sẽ bị báo ứng đó…"

Thế nên Phó Nhượng Di nhếch khóe môi, cũng không khác biệt lắm mà hạ âm lượng nhìn chằm chằm cậu trả lời: "Lúc điền đơn cũng có mấy cặp vợ chồng thật sự xếp hàng, cái người đến tên bạn đời còn không nhớ được thì đừng đánh giá tôi."

Chúc Tri Hi cười nhỏ: "Nhớ rồi nhớ rồi, cả đời này tôi cũng không quên nổi đại danh của ngài đâu. Giờ có thể cười chưa?"

Thế là Phó Nhượng Di nhếch môi.

Chúc Tri Hi hít sâu một hơi, quay sang ống kính nháy mắt.

"Ngại quá, chồng tôi là như vậy đó, anh ấy không thích cười lắm, dây thần kinh mặt không được phát triển."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!