Chương 49: Kỷ Niệm Vĩnh Cửu – Thích Anh Lắm. Muốn Hôn Anh.

Lần *****ên Phó Nhượng Di biết đến nến thơm mô phỏng mùi pheromone là từ miệng của sinh viên. Đối với một Alpha ngoài việc lên lớp và nghiên cứu khoa học ra thì gần như chẳng biết gì khác như anh, điều này quả thực vô cùng mới lạ.

"Ngửi có giống không?" 

"Giống chứ. Chủ tiệm điều chế hương thơm này có bạn đời bị bệnh, mất khả năng ngửi mùi pheromone, nên anh ta mới nghiên cứu ra loại nến này. Bạn tôi từng thử rồi, độ tương đồng khá cao. Nhưng với pheromone phức tạp thì có lẽ phải thử nghiệm nhiều lần hơn."

Trên hành lang, Phó Nhượng Di lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của sinh viên, nhưng trong đầu chỉ hiện lên biểu cảm bối rối của Chúc Tri Hi. 

[Giống như tin tức tố của anh vậy, ai cũng có thể ngửi được, chỉ có tôi là không.]

Dù biết là không đúng lúc, anh vẫn tiến lên vài bước, lịch sự ngắt lời hai sinh viên Omega đang tám chuyện: "Xin lỗi vì đã làm phiền các em nói chuyện, tôi muốn hỏi, cửa tiệm các em nói ở đâu vậy?" 

Họ thậm chí không phải sinh viên anh từng dạy.

"Thầy Phó?" Hai sinh viên rõ ràng bị dọa sợ, tròn xoe mắt, rồi quay sang nhìn nhau, nhưng cả hai vẫn nhanh chóng cung cấp địa chỉ cùng thông tin liên hệ của chủ tiệm. Sau khi anh rời đi, lòng hiếu kỳ của họ rốt cuộc không thể kìm nén nổi nữa, suýt nữa hét toáng lên tại chỗ.

Khi đến cửa tiệm, Phó Nhượng Di im lặng, cũng rất thận trọng. Anh đọc từng dòng trong tờ rơi quảng cáo, như thể mang theo sự đề phòng rất lớn đối với chuyện này, cũng đưa ra rất nhiều nghi vấn.

"Quý khách yên tâm, có rất nhiều khách hàng đã đặt làm nến thơm pheromone để tặng người yêu hoặc bạn bè ở tiệm chúng tôi, họ đều có phản hồi rất tốt. Những chuyên gia điều chế mùi hương của chúng tôi đều rất chuyên nghiệp, tốc độ sản xuất cũng cực kỳ nhanh chóng—"

Anh không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng đối với anh, pheromone vừa là sự riêng tư, vừa là cơn ác mộng. Hồi bé, khi anh từng nghĩ đến việc mình không thể phân hóa, lúc đó anh đã thực sự chờ mong, tưởng tượng vào một ngày nào đó khi anh tỉnh dậy, phát hiện bản thân có thể ngửi thấy mùi pheromone của chính mình. Nó sẽ có mùi gì nhỉ? Liệu có khó ngửi không?  

Thế nhưng, đến khi kỳ phân hóa thật sự đến, cũng chính là lúc anh bước lên con đường không có lối thoát trong cuộc chiến với bản năng Alpha này. Đã từng có lúc, anh nghĩ đến chuyện cắt bỏ tuyến thể, loại bỏ thứ mùi ám ảnh, bám theo anh như bóng ma, để thân thể này chìm vào chân không, sạch sẽ tinh tươm, không bất kì mùi hương nào.

Nhưng rồi, Chúc Tri Hi xuất hiện. Lần *****ên, anh tỉnh táo nhìn thấy rõ d*c vọ/ng chiếm hữu trong lòng mình dần trỗi dậy. Lần *****ên, anh ý thức rõ ràng sự sản sinh của h/m muốn đánh dấu. Và đối tượng của tất cả những h*m muốn ấy—Lại là một người không thể bị đánh dấu. Nửa đời trước của anh dường như vẫn luôn vùng vẫy vì những thứ không thể có được.

Tuy nhiên, khi Phó Nhượng Di nhận ra Chúc Tri Hi rất muốn ngửi thấy pheromone của anh, niềm vui trong lòng anh gợn lên những vòng sóng. Hóa ra, sự "không thể có được" lần này là hai chiều.

"Tôi có thể tự tay được làm không?"

Chủ tiệm có vẻ ngạc nhiên: "Đương nhiên là được. Nhưng quy trình khá phức tạp, công đoạn cũng rườm rà, có thể sẽ mất khá nhiều thời gian của quý khách."

"Không sao, tôi muốn thử."

Chiết xuất, chọn lựa hương liệu, chiết xuất mùi hương, pha trộn, điều chỉnh lặp đi lặp lại – suốt một tuần liền, Phó Nhượng Di đều tự mình làm tất cả. Anh không hề cảm thấy phiền phức, ngược lại, anh thậm chí còn cảm thấy rất thú vị, giống như đang làm thí nghiệm, cũng giống như phục dựng một món đồ cổ, thứ anh có thừa chính là sự kiên nhẫn.

Nhưng khi thực sự hoàn thành, anh hơi thấp thỏm. Món quà như thế này có lộ liễu quá không? Khác gì cở/i sạ/ch quần áo đứng trước mặt đối phương không? Có phải quá tự luyến rồi không? Trước khi ngửi thì hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng, nhưng nếu thực sự ngửi thấy rồi, liệu có thất vọng không? 

Cảm giác thấp thỏm ấy vẫn còn đọng lại vào khoảnh khắc ngọn nến bắt đầu cháy.

Họ ngồi đối diện nhau trên thảm, giữa hai người là một ngọn nến đang cháy, cả hai đều co đầu gối, đôi chân giao nhau một cách tinh tế, nhưng lại không chạm vào nhau.

Chúc Tri Hi đặc biệt yên tĩnh, không biết từ lúc nào, cậu đã nhắm mắt lại, hàng mi mỏng manh khẽ rung động, hốc mắt không quá sâu cũng chẳng quá cạn, có cảm giác chạm vào sẽ rất mềm mại.

Rồi cậu mở mắt, ánh nến chập chờn phản chiếu trong đôi con ngươi vốn luôn trong suốt.

"Thơm hơn so với tưởng tượng của tôi." Cậu khẽ nói, vành tai mơ hồ phủ lên một lớp đỏ ửng, "Hóa ra mỗi ngày tôi ra ngoài đều thơm như vậy…"

Tim bỗng đập nhanh hơn. Ngọn nến trắng ngà tan chảy càng lúc càng nhanh, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống chân đế màu hồng trong suốt.

Phó Nhượng Di nhìn chằm chằm cậu, lặng lẽ ngắm nhìn từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt cậu mà không nói một lời. Dần dần, răng nanh có hơi nhức nhối, giống như chiếc răng khôn quậy phá trong tuổi dậy thì. 

Chúc Tri Hi cụp mắt, hít một hơi thật sâu, như muốn cuốn hết mùi hương lan tỏa trong không khí vào cơ thể. Hóa ra, khi hít đến cực hạn, ***** sẽ căng chặt, giống như bị pheromone của Phó Nhượng Di nhấn chìm đến sắp nghẹt thở.

Đến lúc phải thở ra, cậu lại chậm rãi và cẩn thận, từng chút từng chút một nhả ra, lưu luyến không rời.

Sau vài lần lặp lại, cậu đặt chân đế nến trong tay xuống sàn, quỳ một chân trên thảm, tiến đến gần Phó Nhượng Di. Như một con thú nhỏ, cậu nhắm mắt, dần dần áp sát. Trò chơi dùng đầu ngón tay phác họa đường nét khuôn mặt khi Phó Nhượng Di ngủ say trước kia, giờ đây đã được thay thế bằng chóp mũi, áp sát rất gần, nhưng lại cách một khoảng rất nhỏ trước khi chạm vào.

Cậu vẫn tiếp tục hít vào thật sâu, thở ra thật nhẹ, chỉ là lần này, chỉ là đối tượng không còn là ngọn nến, mà là chính bản thân Phó Nhượng Di. Trong bóng tối, hương thơm lan tỏa, giác quan của cậu dần trở nên hỗn loạn, dường như thực sự có thể ngửi thấy mùi pheromone tỏa ra từ làn da Phó Nhượng Di – thoang thoảng, một mùi hương thanh mát lạnh lẽo, ẩn chứa một chút hương hoa trong trẻo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!