Chương 47: Món Quà Năm Mới – Mình Là Chúc Tri Hi Đến Từ Vũ Trụ 825523 Đây

Sáng sớm ngày 30 Tết, Phó Nhượng Di tỉnh dậy, phát hiện Chúc Tri Hi đã đi rồi.

Trên trán anh dán một mẩu giấy ghi chú nhỏ, trên đó viết— [Có công việc cấp bách, có thể sẽ bận đến rất khuya, anh cứ đến nhà tôi trước đi, chúng ta gặp nhau ở nhà nhé!]

Trong chăn vẫn còn sót lại một chút hơi ấm. Phó Nhượng Di nheo mắt đọc xong mẩu giấy, sau đó lật người lại, vùi mặt vào nơi Chúc Tri Hi đã nằm ngủ, nhắm mắt, tham lam hít lấy mùi hương còn vương lại.

Nhưng quá nhạt, quá nhạt rồi.

Chúc Tri Hi ngày nào cũng bận rộn. Điều đó khiến anh thấy hơi bực bội, sau đó liền rời giường, đi vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo. Nhưng khi đi ngang qua phòng của Chúc Tri Hi, anh như bị ma xui quỷ khiến mà gõ cửa, đẩy vào, rồi chui vào chiếc lều của cậu.

Muốn đánh dấu cậu. 

Nhưng cậu lại là Beta. 

Bản năng Alpha chết tiệt. 

Vùi đầu trong hang thỏ một lúc lâu, Phó Nhượng Di mới chịu đứng dậy rời đi, anh đến phòng làm việc kiểm tra lại quà Tết đã chuẩn bị cho Chúc Tri Hi. Anh cất đi một món, món còn lại thì đóng gói lại.

Đến chiều, anh mang theo đủ loại quà Tết mà hai người đã cùng nhau mua ở siêu thị hôm qua xuống lầu, lần lượt xếp từng món lên xe, sau đó một mình lái xe đến nhà của Chúc Tri Hi. Cảm giác này thật kỳ lạ, Phó Nhượng Di cứ  thấy thấp thỏm không yên trong lòng, thậm chí còn hơi gượng gạo.

Đối với chữ "nhà", anh chưa từng có một cảm giác chân thực nào, thậm chí còn có phần e sợ. Hồi đi học, Lý Kiệu từng nói, nhà là nơi có thể tùy ý làm mọi thứ mình thích, Phó Nhượng Di thầm nghĩ—hóa ra mình thực sự không có nhà. Anh ghét bàn tròn, ghét những dịp lễ Tết, ghét tất cả những khoảnh khắc cần gia đình phải đoàn tụ bên nhau.

Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến "nhà", trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Chúc Tri Hi mặc đồ ngủ, ngồi khoanh chân trên ghế sofa, nhấm nháp bánh trứng cuộn chocolate. Hoặc là dáng vẻ rối rắm của cậu khi biến nhà bếp thành bãi chiến trường, rồi vừa ngượng ngùng vừa nở nụ cười ngốc nghếch với anh. Là hình ảnh cậu mơ màng đứng trước cửa giơ tay chờ được nắm, hay tiếng hét lớn "Tôi về rồi đây!" Vang lên siêu to mỗi khi cánh cửa mở ra.

Rốt cuộc là từ bao giờ, anh bắt đầu mong chờ được "về nhà"? Phó Nhượng Di cũng không thể nói rõ được.

Bây giờ, anh thậm chí còn sắp đến nhà của Chúc Tri Hi, đoàn tụ cùng gia đình của cậu. Dừng xe trước đèn đỏ, anh nhìn chằm chằm vào đèn xanh dành người đi bộ đang nhấp nháy, chợt nhận ra—hóa ra tay mình đã đổ mồ hôi vì lo lắng từ lúc nào.

Nhà của Chúc Tri Hi được trang hoàng ngập tràn không khí lễ hội ngày Tết, khắp nơi đều là sắc đỏ của hoa giấy cắt dán, đồ trang trí, trông vô cùng vui tươi.

"Nhượng Di đến rồi?" Ba của Chúc Tri Hi đón anh với một nụ cười hiền từ: "Chẳng phải đã dặn là không cần mang gì đến sao? Ba đã nói với các con thế nào?"

Phó Nhượng Di mỉm cười: "Chỉ là ít đồ Tết, với cả thực phẩm bổ dưỡng thôi ạ."

Anh ngừng lại vài giây, rồi nói tiếp: "Ba, công việc của ba bận rộn, nhớ giữ gìn sức khỏe."

Hình như cũng không khó khăn đến thế. Đơn giản hơn việc gọi ba hồi nhỏ.

"Tốt, các con cũng vậy. Biết gói sủi cảo không? Ba đã bảo dì giúp việc chuẩn bị sẵn vỏ bánh và nhân rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau gói nhé!"

"Vâng ạ."

Trước bữa tối, Chúc Tri Hi và Chúc Tắc Nhiên một trước một sau, lục tục kéo về. Tưởng rằng bốn người ăn Tết sẽ hơi quạnh quẽ, nào ngờ hai anh em cứ nói được hai câu là lại cãi nhau ầm ĩ, ai cũng không thể ngăn nổi, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả chương trình Gala Chào Xuân. 

Lúc đầu, Phó Nhượng Di chỉ yên lặng ăn cơm, uống rượu với ba Chúc, nhưng dần dần anh tìm thấy chút thú vị trong những lời đấu khẩu giữa hai anh em họ.

Ăn được một lúc, ba Chúc bỗng quan tâm đến công việc gần đây của Chúc Tắc Nhiên: "Nghe Tiểu Chúc nói, con gần đây có hợp tác với bên bất động sản à?"

Chúc Tắc Nhiên vừa nghe xong, suýt nữa trợn mắt với Chúc Tri Hi: "Lại mách lẻo." 

Chúc Tri Hi khịt mũi: "Ba xem kìa, ảnh chính là không muốn nói với ba đó!" Nói xong, cậu gắp một miếng thịt bụng cá, cẩn thận nhặt hết hành lá bên trên ra, rồi mới đặt vào bát của Phó Nhượng Di.

Trong lòng Phó Nhượng Di dâng lên một chút vui vẻ. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, anh liền thấy Ủy viên Kế hoạch hóa Gia đình—người ăn mặc như một công tử quý tộc—cũng đẩy bát về phía Chúc Tri Hi. Cuối cùng, anh ta chỉ nhận được một đũa hành lá.

"Cụ thể là dự án gì?" Ba Chúc hỏi.

"Chung cư bỏ hoang!" Chúc Tri Hi nhanh nhảu đáp.

"Không phải." Chúc Tắc Nhiên vội giải thích, "Đây chỉ là một bước đệm thôi. Các doanh nghiệp bất động sản đứng sau mấy dự án này đều vỡ nợ cả rồi. Đây là vấn đề liên quan đến dân sinh, cấp trên hy vọng có người đứng ra tiếp quản, nên con mới nhận lời. Coi như bỏ tiền ra giúp họ vá sổ sách, đổi lấy tài nguyên bên quân đội. Nhưng cái sổ sách chết mẹ này đúng là nát đến phát điên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!