Nhóm học sinh đi phía trước, Phó Nhượng Di do dự một lúc lâu rồi vẫn bước lên, duỗi tay kéo tên xấu xa đang ngã trong tuyết dậy.
Mặc dù anh biết chắc chắn đây là một cái bẫy, vì Chúc Tri Hi tuyệt đối không chỉ trêu chọc anh một lần.
Quả nhiên, ngay khi vừa nắm lấy đầu ngón tay cậu, anh lập tức cảm nhận được một lực kéo mạnh đã được chuẩn bị sẵn, hung hăng giật xuống, muốn kéo anh cùng ngã theo. Nhưng đáng tiếc, đầu óc của tên xấu xa này khá nhanh nhạy, nhưng sức lực lại hơi yếu một chút.
Không hề nhúc nhích. Chúc Tri Hi tròn mắt ngạc nhiên.
Phó Nhượng Di suýt bật cười, ngược lại chỉ giật một cái đã dễ dàng kéo Beta đang ngơ ngác kia đứng dậy. Chúc Tri Hi không kịp giữ thăng bằng, trực tiếp nhào vào lòng anh.
"Cậu cũng khó vớt thật đấy." Phó Nhượng Di cong môi, mang theo chút ý cười.
Lần này đến lượt Chúc Tri Hi ngại ngùng, vội vã thoát khỏi vòng tay anh, nhỏ giọng biện minh: "Dạo này tôi lười tập luyện thôi, từ mai tôi cũng sẽ đến phòng gym đẩy tạ, anh cứ đợi đấy…"
Nhưng Phó Nhượng Di dường như cảm nhận được điều gì đó, anh cúi đầu xuống, khẽ động đậy chóp mũi.
"Anh làm gì vậy?" Anh ghé sát lại gần khiến Chúc Tri Hi hiểu lầm, cậu càng ngại ngùng hơn, liền kéo anh rời khỏi "chiến trường" băng tuyết lạnh lẽo này.
Phó Nhượng Di nhíu mày: "Vừa rồi cậu gặp ai?" Mùi hương rõ ràng như vậy, chắc chắn không phải tình cờ lướt qua.
Chúc Tri Hi giật mình: "Cái này mà cũng ngửi ra được?" Alpha đúng là chó mà, ngay cả mũi cũng như chó, nhạy kinh khủng.
"Cậu…"
"Dư Hành." Chúc Tri Hi vội vàng giải thích, "Lúc trả sách tôi tình cờ gặp cậu ta."
Thực ra không phải vậy.
Trước khi đến văn phòng, Chúc Tri Hi đã cố tình ghé qua Học viện Khảo cổ, cậu muốn tìm Dư Hành, nhưng sau một hồi dò hỏi vẫn không thấy người đâu. Trùng hợp là lúc đến thư viện trả sách, cậu tiện thể trò chuyện với quản lý một chút, không ngờ lại đúng lúc gặp Dư Hành vừa tự học xong.
Cậu vội vàng gọi tên Dư Hành, cậu ta vừa nhìn thấy cậu liền lập tức bấm thang máy. May mắn có người khác giữ cửa, nên Chúc Tri Hi mới kịp chen vào.
"Cảm ơn bạn học nhé."
Bạn học giúp giữ cửa thang máy đỏ hết cả tai lên, nhưng Chúc Tri Hi không để ý, cậu cười toe toét chào Dư Hành.
"Ăn bánh bao đậu đỏ không?"
Dư Hành né tránh, nhưng Chúc Tri Hi cứ tươi cười rạng rỡ bám theo sau, nụ cười rực rỡ đến mức nổi bật vô cùng, khiến không ít người ngoái lại nhìn suốt dọc đường.
Hết cách, vừa ra khỏi thư viện, Dư Hành lập tức dừng bước, nghiêm túc nói Chúc Tri Hi: "Cậu không cần đến trước mặt tôi khoe khoang đâu. Sau lễ hội văn hóa, tôi chưa từng đi tìm thầy Phó nữa."
Chúc Tri Hi cười tủm tỉm lùi lại: "Tôi thực sự chỉ muốn mời cậu ăn đồ ngon thôi, nhưng không phải bánh bao đậu đỏ, bánh bướm được không?"
Thế là, chẳng hiểu sao hai người lại ngồi xuống ăn uống cùng nhau lần nữa.
Vừa ăn được một lúc, Chúc Tri Hi đã bắt đầu kêu ca: "Ôi, thực ra thích một người thì có gì sai đâu?"
Dư Hành nhíu mày nhìn cậu.
"Theo đuổi một người cũng không có gì sai cả. Nhắn tin, gọi điện chẳng phải chuyện gì to tát…"
Dư Hành lập tức cắt ngang: "Tôi chưa từng gọi điện! Cũng chưa từng nhắn tin, tôi chỉ… chỉ gửi email thôi."
Chúc Tri Hi nhướng mày, nhìn chằm chằm gương mặt kiêu ngạo kia vài giây: "Vậy à." Cậu bật cười, "Thế thì tôi nói sai rồi. Nhưng gửi email cũng không phải chuyện gì to tát. Có điều, thứ như pheromone ấy, sau này đừng tùy tiện để lộ ra, rất nguy hiểm đấy."
Nghe đến đây, Dư Hành hơi lúng túng, cúi đầu, đưa tay chạm nhẹ sau gáy.
Chúc Tri Hi cao hơn cậu ta một chút, vừa đủ để trông thấy miếng dán ức chế sau cổ cậu ta, nụ cười của cậu dần phai, nghiêm túc nói: "Cậu thử nghĩ xem, hôm đó ở trung tâm thương mại đông người như vậy. Nếu có một Alpha nào đó không quen biết bị pheromone của cậu kí//ch thí//ch rồi phát điên lên, đánh dấu cậu ngay tại chỗ, thì phải làm sao? Cậu dễ thương thế này, lỡ có Alpha nào ngửi thấy pheromone rồi bám theo cậu thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!