Chương 45: Bất Ngờ Ghé Thăm- Thầy Tiểu Phó Đúng Là Có Phúc Nha

Trong lúc Phó Nhượng Di ngủ, điện thoại của anh rung lên rất nhiều lần. Chúc Tri Hi giật mình mấy lần, sợ làm anh thức giấc, liền lén lấy điện thoại qua, ngồi dậy dựa vào giường.

Thôi thì bật chế độ Không làm phiền vậy.

Không làm phiền…

Bỗng nhiên, một tin nhắn nhảy ra trên màn hình. Chúc Tri Hi hơi căng thẳng, không dám nhìn nội dung, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của Phó Nhượng Di. Nhưng chỉ vô tình lướt qua một cái, cậu lập tức nhíu mày.

Nội dung bên trong quá kinh khủng, toàn là lời lẽ xúc phạm về giới tính và công kích cá nhân.

Có gì đó không ổn. Trực giác của Chúc Tri Hi luôn nhạy bén. Cậu nhanh chóng ghi lại số điện thoại kia bằng điện thoại của mình, rồi lại nghĩ đến những cuộc gọi vừa réo liên tục lúc nãy.

Muốn xem lịch sử cuộc gọi thì phải mở khóa. Nhưng cậu đâu biết mật khẩu…

Hơn nữa, làm vậy cũng rất vô duyên…Chúc Tri Hi nhìn Phó Nhượng Di đang ngủ say. Anh vẫn cuộn tròn người, nhưng là quay mặt về phía cậu, trông yên tĩnh vô cùng. Chỉ với một ánh nhìn thoáng qua, đầu óc cậu bỗng nhiên trống rỗng, vô thức cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc Phó Nhượng Di.

Không đúng. Cậu vội vàng kéo bản thân lại.

Lén hôn và lén xem điện thoại hình như đều rất vô duyên, chẳng phân biệt nổi cái nào nghiêm trọng hơn. Chúc Tri Hi giơ tay chạm vào đôi môi "mang tội" của mình, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng.

Khoan đã, trước đây Phó Nhượng Di cũng từng lén mở khóa điện thoại của tôi mà? Còn đẩy tôi ngã xuống đất, cắn cổ tôi, gặm môi tôi nữa. Vô duyên quá trời quá đất luôn.

Nghĩ đến đây, cậu bỗng thấy tự tin hẳn lên, cứ như thể điện thoại trước mặt đã được mở khóa vậy, hoàn toàn quên mất rằng vẫn còn bước nhập mật khẩu. Sau khi tự vui vẻ một lúc, cậu lại nhíu mày, bắt đầu suy đoán mật khẩu có thể là gì.

Sinh nhật?

Chúc Tri Hi nhớ lại bảng câu hỏi kết hôn giả trước đây từng điền-25/08. Cậu thử nhập vào.

Sai mật khẩu.

Cũng đúng, Phó Nhượng Di sao có thể dùng loại mật khẩu đơn giản thế được. Anh là người rất cẩn thận mà.

Nhưng cậu thật sự không nghĩ ra được phương án nào khác.

Chơi tới luôn, cậu nhập thử ngày kỷ niệm kết hôn-12/14.

Thế mà lại đúng?

Trong căn phòng tối đen, Chúc Tri Hi trợn tròn mắt, ngồi ngây ra hồi lâu. Như thể miệng và não không còn thuộc cùng một hệ điều hành nữa, người vẫn chưa kịp phản ứng, mà khóe môi đã tự động cong lên không thể kiềm lại.

Vậy nên, cậu lại lén hôn thêm một cái nữa.

Nhưng cậu cũng không quên việc chính, lập tức mở danh sách cuộc gọi ra xem. Quả nhiên, một dãy dài các cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều từ cùng một số điện thoại – chính là số đã gửi tin nhắn quấy rối ban nãy.

Trong lúc nấu canh gà, cậu đã thử gọi đến số đó bằng điện thoại của mình, nhưng không ai bắt máy. Cậu suy nghĩ một lát, rồi gửi số đó cho Chúc Tắc Nhiên.

[Lợn đệ: Anh ơi, giúp em tra số này với, làm ơn làm ơn nè~ ❤️]

[Đại Chúc: Có chuyện thì gọi "anh ơi", không có chuyện thì "Đại Chúc" chứ gì? Sao anh phải giúp em tra? Anh là thám tử tư hay trợ lý riêng của em? Em có biết giá trị con người của anh trai em không hả?]

[Lợn đệ: Người này quấy rối em.]

Vừa lúc canh gà sôi, điện thoại của Chúc Tắc Nhiên lập tức gọi đến.

"Đây là số ảo, có lẽ được mua riêng để làm loại chuyện này. Giờ anh đang nhờ người điều tra xem họ mua từ đâu, xem có lần ra manh mối không. Hắn quấy rối em thế nào? Có theo dõi em không? Nhận được khi nào? Gọi bao nhiêu lần rồi? Ngoài ra còn gì khác không…"

"À, thực ra không phải em đâu, hì hì." Chúc Tri Hi cười khúc khích, múc một muỗng canh, thổi phù phù rồi nhấp một ngụm.

Dở quá, đúng là muối không thể rắc ra được. Cậu cầm gậy phép thuật lên mạnh mẽ thi triển phép thuật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!