Chương 44: Ân Cần Vỗ Về – Tôi Sẽ Mời Anh Ngủ Cùng Tôi

Phó Nhượng Di đi qua hai con phố mới tìm thấy một quán mì nhỏ chưa bị dỡ bỏ hay đóng cửa. Chủ quán rất nhiệt tình, dùng chén giấy rót cho anh một chén nước nóng đầy và nhất quyết không chịu nhận tiền.

Thế là Phó Nhượng Di bưng chén nước nóng, nhanh chóng men theo con đường trở lại. Chỉ khi nhìn thấy chiếc xe hơi màu trắng xinh đẹp hoàn toàn lạc lõng với con phố này, trái tim treo lơ lửng của anh mới dần hạ xuống.

Vừa đến gần, cửa kính xe liền hạ xuống, Chúc Tri Hi tươi cười thò nửa cái đầu ra, vẫy tay với anh, tựa như sự khó chịu vừa rồi của cậu đã biến mất hoàn toàn. Nước đã nguội bớt, anh nhìn Chúc Tri Hi uống từng ngụm cho đến hết. Lúc này, giác quan chậm chạp mới từ từ trỗi dậy, Phó Nhượng Di siết chặt đầu ngón tay bị hơi nước làm đỏ ửng.

"Cảm ơn anh." Đuôi mắt Chúc Tri Hi đỏ hoe, mí mắt vẫn còn hơi sưng, khiến nốt ruồi đỏ của cậu càng nổi bật hơn, tựa như vết mực bị thấm nước mà loang ra.

Phó Nhượng Di dời ánh mắt: "Đỡ hơn chưa?"

"Ừm. Chúng ta về nhà nhé?"

Phó Nhượng Di gật đầu.

Trên đường về, Chúc Tri Hi trò chuyện với anh liên tục, từ chuyện đông đến chuyện tây, duy chỉ có chuyện vừa rồi là cậu tuyệt nhiên không nhắc đến. Rất nhiều lần, Phó Nhượng Di cảm thấy cậu thực sự rất sáng suốt, luôn có thể xuyên thấu mọi lớp ngụy trang, nhìn thẳng vào phần mềm yếu nhất trong anh.

Nhưng sự sáng suốt của Chúc Tri Hi lại vô cùng nhân từ. Rõ ràng cậu đã đào lên, đã nhìn thấy, vậy mà vẫn nhẹ nhàng che giấu tất cả giúp anh, sau đó sẽ dùng thủ đoạn không quá cao minh để chuyển chủ đề.

"Phó Nhượng Di nhìn kìa, bông tuyết này! Hình lục giác chuẩn không lệch miếng nào luôn!"

Còn một ngã tư nữa là về đến nhà. Dừng trước đèn đỏ, Phó Nhượng Di nhìn bông tuyết mà cậu chỉ, nhưng sau đó dời ánh mắt, lặng lẽ nhìn ngắm cậu.

"Giá như có thể giữ lại những bông tuyết này thì tốt biết mấy…" Chúc Tri Hi lẩm bẩm.

Nghe thấy câu đó, Phó Nhượng Di chợt nhớ đến một lời tự nhắc nhở mà anh đã lặp đi lặp lại trong quá khứ─cưỡng cầu những thứ không thể có, chỉ khiến cuộc sống đau khổ hơn.

"Ừ." Anh cũng nhẹ nhàng lặp lại, "Giá như…. có thể giữ lại thì tốt biết mấy."

Vẫn chẳng có chút tiến bộ nào.

Từ khi gặp Chúc Tri Hi, từ những ngày đối xử lạnh nhạt với cậu, diễn kịch nửa thật nửa giả, ỡm ờ mà chung sống, sau kỳ mẫn cảm thì tự giằng xé bản thân, tự gióng lên hồi chuông cảnh báo, nhưng lại không thể nhịn được mà đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, vì cậu mà thay đổi bản thân, bắt đầu học cách quan tâm, cách giao tiếp, một lần nữa và cũng là lần lượt phơi bày bản thân một cách triệt để, hoàn toàn không còn một chút bí mật nào.

Tất cả đều vì muốn giữ người ấy lại.

Lần nào cũng vậy. Cứ khi anh thực sự muốn có một thứ gì đó, thực sự muốn nó thuộc về mình, thì linh cảm bất an đáng sợ kia sẽ xuất hiện─cảm giác rằng thứ đó sắp vuột khỏi tay mình.

Thì ra, thứ vang lên chưa bao giờ là hồi chuông cảnh báo, mà là chiếc chuông Pavlov leng keng trong tay.

Việc níu giữ đã trở thành hành vi cứng nhắc của anh.

Anh hoàn toàn bất lực với chính mình, thậm chí còn hơi nản lòng. Vì vậy, khi về đến nhà, Phó Nhượng Di liền nhốt mình trong phòng tắm, xả nước, tắm rửa, gột sạch những cảm xúc và khát khao thừa thãi đó. Đến khi cảm thấy bản thân đã trở lại thành chính mình của thường ngày, anh đẩy cửa bước ra thì nhìn thấy Chúc Tri Hi trong bộ đồ ngủ.

Phó Nhượng Di khựng lại một chút, ánh mắt lướt qua khuôn mặt rồi dừng lại trên người cậu. Chúc Tri Hi đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng kem mà anh mua cho cậu.

Cậu trông sạch sẽ, mềm mại, vành tai và khớp ngón tay đều phơn phớt hồng. Cậu tiến lên một bước, ngẩng mặt lên, nhẹ giọng hỏi: "Anh có mệt không?"

Phó Nhượng Di rũ mắt nhìn chằm chằm vào hàm răng lộ ra khi cậu nói: "Sao nói nhỏ vậy? Trời vẫn chưa tối mà."

Giọng của Chúc Tri Hi càng nhỏ hơn: "Vì tôi muốn giả vờ bây giờ đã 10 giờ rồi, sau đó tôi sẽ mời anh ngủ cùng tôi."

"Cái gì?" Phó Nhượng Di không hiểu.

"Suỵt." Chúc Tri Hi kéo cổ tay anh, "Tôi không biết anh có thấy mệt không, nhưng tôi mệt lắm, mà cái đồng hồ đếm ngược nhảy nhanh quá, ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của tôi, tôi chắc chắn sẽ ngủ không ngon. Anh phải giúp tôi."

Cậu nói liền một mạch, rồi lại mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Cứ coi như hôm nay chúng ta đang ở Mỹ đi, qua đây nào."

Cứ như vậy, Phó Nhượng Di bị lôi vào phòng dành cho khách, khi nhìn Chúc Tri Hi trực tiếp đẩy cửa vào, anh rất muốn bổ sung thêm nghi thức gõ cửa.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ, rèm cửa kéo chặt, đèn trong lều sáng lên, nơi trú ẩn nhỏ bé được ánh sáng lấp đầy, biến thành một chiếc đèn lồng khổng lồ màu vàng. Trên tủ đầu giường có một ngọn nến thơm đang cháy, ngọn lửa nhẹ nhàng lay động, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, tựa như oải hương, lại giống cam bergamot, mang đến cảm giác ấm áp dễ chịu. Dù sao cũng không phải mùi trầm hương dùng để ức chế pheromone.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!